Cái tát lại rơi lên khuôn mặt điển trai của Vũ Dịch Đức. Đặng Song Nhi dùng tay lau miệng, gương mặt biểu cảm như ghê tởm nụ hôn của anh.
“ Song Nhi... ”
“ Đã quá muộn màng rồi Vũ Dịch Đức. Tôi bây giờ đã hết yêu anh, người tôi yêu ở hiện tại là Tân Vinh. Anh ấy lúc nào cũng quan tâm, bảo vệ, chăm sóc cho tôi. Những lúc tôi gặp nguy hiểm anh ấy luôn là người cứu tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn. Tôi nhận được một bài học rất lớn, phụ nữ chỉ nên kết hôn với người yêu mình, tuyệt đối đừng sai lầm kết hôn với người mình yêu, như tôi đã từng! ”1
Nói xong, Đặng Song Nhi lấy trong túi xách ra chiếc nhẫn cưới. Cô đưa lên trước mặt của Vũ Dịch Đức rồi đột ngột buông tay, thả tự do xuống nền.
•Keng...
Vũ Dịch Đức nhìn theo chiếc nhẫn đang rơi, anh nhanh nhẹn đưa tay chụp lấy nhưng không thành công. Cuối cùng chiếc nhẫn rơi xuống, tức tưởi bún lên mấy cái rồi cam chịu nằm im dưới nền.
Vũ Dịch Đức gấp gáp khụy người xuống, định nhặt lại chiếc nhẫn, nhưng khi anh sắp chạm vào được thì Đặng Song Nhi đã dùng chân dẫm đạp lên nó, như đang dẫm đạp trái tim anh.
Bàn tay của anh dừng lại trở nên cứng ngắt, khóe mắt anh cay xè, lòng anh tan nát.
“ Nhi...nếu anh nói, anh có nỗi khổ nên mới làm vậy, em tin anh không? ”
“ Tôi sẽ không bao giờ ngây thơ tin lời anh nữa, nửa lời cũng không tin! ”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-den-may-van-yeu/2511547/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.