•Tập đoàn Vũ Thị...
Một chiếc xe màu trắng quen thuộc lái vào, dừng lại trước sảnh, tài xế nhanh chóng bước ra mở cửa, cung kính cúi đầu.
Đặng Song Nhi bước xuống, trên tay cầm túi xách và túi giấy đi vào trong tập đoàn, một đường thẳng tấp tiến đến thang máy dành riêng cho tổng tài.
Hôm nay Đặng Song Nhi ăn mặc rất đơn giản, chiếc đầm dáng suông tay ngắn dập ly màu nâu, rộng rãi và thoải mái phù hợp với phụ nữ đang mang thai.
• Cạch...
Đặng Song Nhi tự nhiên mở cửa bước vào phòng làm việc, thấy Vũ Dịch Đức đang ngồi miệt mài duyệt văn kiện. Cô mỉm cười đi tới, lên tiếng:
“ Anh! ”
“ Em đến sao không nói anh biết? Không khỏe thì ở nhà nghỉ ngơi đi, anh ăn thứ gì mà chẳng được. ”
Đứng dậy, đi vòng ra bàn làm việc, đối diện với Song Nhi. Anh cầm lấy túi giấy và túi xách của cô đặt lên bàn như sợ cô nặng nhọc.
Tuy nói thì nói vậy thôi, chứ từ sáng đến giờ anh nôn mấy chặp, có ăn uống gì được đâu. Không hiểu sao cứ buồn nôn, Phó Tôn Trạch lại bắt anh đi khám nhưng anh từ chối vì anh mới khám định kỳ gần đây thôi, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.1
“ Sao em cứ thấy anh xanh xao quá vậy...Anh Đức, có phải anh giấu em chuyện gì đó đúng không? ”
Khi nãy từ ngoài cửa cô đã thấy Vũ Dịch Đức xanh xao, càng đến gần thì càng thấy không ổn. Nỗi ám ảnh của quá khứ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-den-may-van-yeu/2511482/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.