Dịch & biên: Trần Bì
''Đừng dùng kiếm bằng tay mà phải bằng cơ thể, kiếm thuật là dựa vào khí thế! Đây cũng không phải là loại động tác đơn thuần, mấy chiêu vặt vãnh là không thể ngộ ra được!'' Hai tay Kondou bao trùm lên kiếm tre đi qua đi lại giữa sân, cất cao giọng giáo huấn. "Kiểm soát hơi thở, trút hết toàn lực vào một nhát chém!''
Nghe vậy, các đệ tử càng thêm dùng sức, một số người thể lực kém cũng lần nữa lên tinh thần. Kondou đi quanh nửa vòng, đang tập trung xem xét động tác của mấy đệ tử thì bỗng một tiếng giòn giã vang lên. Một bóng đen nhỏ bé xé gió lao nhanh về phía hắn!
Kondou nhanh như chớp giơ tay tiếp được!
---- Là kiếm tre của Okita Sougo.
Giương mắt vừa nhìn, Okita Sougo đang dùng một tay nắm chặt cổ tay bị quất ra dấu đỏ của một tay khác, thở hồng hộc nhìn Sakashi Mame phía đối diện, mặt mũi không cam lòng.
Kondou trong bụng thở dài ---- Từ sáng tới giờ, cây kiếm của Sougo bị Tiểu Đậu đánh bay không biết bao nhiêu lần. Hắn tiến lên trả kiếm tre cho Sougo, thằng nhóc này chỉ lo nhìn chằm chằm Sakashi Mame không bỏ: ''Lại lần nữa.''
Sakashi Mame xoay vòng cây kiếm thu về tay, ung dung nói: "Hoàn toàn không có tính khiêu chiến, không đánh nữa."
Mặt Okita đều sắp đông lạnh. "... Chớ vội đắc ý. Lần sau cô thua chắc."
Tiểu Đậu cười khinh khỉnh: "Cậu đã nói lời này từ hai năm trước đến giờ, kết quả vẫn yếu như vậy, Sou - chan~"
"Không được gọi tôi kiểu đó, thật mắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-dau-em-chua-biet-yeu/68080/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.