Dịch & biên: Trần Bì
Tiểu Đậu trong nội tâm kêu N" vô số lần, không có trả lời ----
Lại chơi trò biến mất!?
Đậu nhi chợt thấy đau đầu. Được rồi, rút cuộc vẫn là Đậu thần phải tự mình ra tay cơm no áo ấm?
Cơn khiếp sợ ban đầu bớt được chút ít, Tiểu Đậu cúi đầu nhìn lại.
Trên mặt nước đang dần tĩnh lặng, bóng dáng bị cong vẹo ấy lần nữa chầm chậm hợp lại, phản chiếu ra một cụ già tóc tai trắng xoá, khuôn mặt tiều tụy. Đầu tóc hoa râm được buộc thành búi tóc quấn trên cổ, cùng với chiếc áo khoác đen nhánh bao bọc toàn thân tạo thành một sự đối lập rõ ràng. Thứ duy nhất còn coi được, có lẽ chỉ có đôi mắt xanh da trời trong suốt, hoàn toàn không giống người ở tuổi xế chiều nên có kia...
Cô thử giật giật ngón tay ----
Không sai, cái tay tựa như vỏ cây già này quả thực là của cô.
Đậu xanh rau má...
Đây là mụ phù thủy của nhà nào mà ăn mặc thế này chạy ra ngoài tắm biển vậy?
Khoan đã, trên cổ đeo đang đeo cái gì?
Tiểu Đậu nhìn vật trang sức đeo trên cổ ---- Nói là nữ trang cũng không giống, chỉ là một sợi dây khô ráp xâu một hạt châu tròn trịa... Gì đây?
Thứ này... Hình như là trân châu ha?
Lần đầu tiên thấy viên trân châu lớn như thế, Tiểu Đậu tò mò đưa tay sờ sờ.
Trân châu bỗng tỏa ra hào quang màu xanh nước biển, sáng lóe lên rồi biến mất, tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-dau-em-chua-biet-yeu/2792518/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.