Dịch & biên: Trần Bì
Vì Nhật Bản chuyển dời trọng tâm nền kinh tế nên tuyến đường sắt ngầm Mita bị bỏ hoang. Bấy giờ nó đã hơn phân nửa nhấn chìm trong nước, tựa như một dòng sông ngầm do sức người đào bới. Nhưng không ai biết rằng, đống đổ nát hoang vu kia đã được Senguji tốn thời gian mấy chục năm, dần dần mở mang thành một vương quốc dưới lòng đất của chính lão, hay cũng chính là khu giải trí săn bắn người sống.
Trong ''bãi săn'', tầng tầng giàn thép hoen màu gỉ đỏ kề sát nhau, mượn những rãnh nước ngầm làm cơ sở, phân chia ra các không gian to nhỏ không đều, hình thành nên một toà mê cung nhân tạo. Khắp nơi đều rải rác vệt máu khô và vết đạn loang lổ, không khí tràn ngập mùi nấm mốc với mùi rỉ sắt hòa cùng thịt thối khiến người ta không thoải mái.
Trên đài cao tầng hai của bãi săn đứng một người phụ nữ.
Trên người mặc áo blouse dài trắng toát, bên trong là áo sơ mi, váy ngắn cộng thêm đôi giày đi kèm cũng trắng không nhiễm một hạt bụi.
---- Tưởng như một đóa hoa thuần khiết lẳng lặng nở rộ trong chốn địa ngục đẫm máu, lấy màu sắc tương phản rõ nét nhằm tỏ rõ sự tồn tại khác lạ của mình.
Cô điều chỉnh kính nhìn đêm ở trước mắt chốc lát, vài sợi đuôi tóc cong cong theo động tác này từ cái gáy trắng nõn nhẹ nhàng phủ xuống.
Sau đó cô thở dài.
Ừm, không phải Đậu thần muốn làm ra vẻ (...),chỉ là tủ quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-dau-em-chua-biet-yeu/2792503/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.