Simba vui vẻ bật lên, dạng hai chân ngón tay chỉ lên trời, thét một tiếng lớn: “Lucky!”
Sau đó tên hề ở trên không, tên hề mà to bằng Vương Trọng không ngừng thu nhỏ lại, thu nhỏ tới chỉ còn bằng bàn tay, rớt từ không trung xuống, bàn xoay Hy Mệnh biến mất, không gian biến thành một màu đen đơn thuần.
Vương Trọng hồi phục lại được hành động, liền xông qua, đỡ lấy Simba đang thoi thóp, cắn chặt răng: “Tên khốn nhà ngươi, ta không cần món quà đáng chết này, ngươi mau biến lại như cũ cho ta!”
Simba bé nhỏ rung rung mũi: “Bạn…của ta, đây là điều cuối cùng ta có thể giúp ngươi…”
Cố gắng giơ tay ra sờ Vương Trọng một lát, nhưng cánh tay không chút sức lực rớt xuống: “Ta mệt quá, khó chịu quá, bạn ơi, chúng ta vĩnh… biệt…” Simba từ từ nhắm mắt lại.
Vương Trọng cuối cùng không nhịn được, nước mắt tuôn trào, lúc anh mới hai tuổi nằm trên giường bệnh chịu đựng nỗi đau thấu xương cốt, anh không khóc, nhưng bây giờ người đã bầu bạn với cậu mười năm…
Vương Trọng cắn chặt răng, lần đầu cảm thấy nhỏ bé yếu đuối và giận dữ đến như vậy.
…..ơ…. là ảo giác sao, Simba hình như đang nhìn trộm anh?
…..không phải là ảo giác, Simba bé nhỏ đang nằm trên lòng bàn tay của Vương Trọng trộm cười….
Thằng…nhóc này lại để bị lừa khóc luôn rồi!
“Ngươi…” Vương Trọng nước mắt lưng tròng lẩm bẩm.
Thấy Vương Trọng phát hiện, Simba liền ngồi dậy: “Kaka, Vương Trọng à, đừng đừng, chỉ là đùa thôi mà, ngươi thấy ta đã đủ thảm rồi mà. Này, này, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-chien-cuong-trieu/90693/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.