Hyman thì tương đối đặc thù, cô vỗ nhẹ bả vai Barron ở bên cạnh, Barron lập tức cảm giác có một sự mát lạnh tràn ngập đến toàn thân, nhiệt độ thấp như vậy tuy không thể hoàn toàn ngăn cách ước số phóng xạ xâm nhập, nhưng rõ ràng đem nó suy yếu một bộ phận. Barron nhất thời cảm thấy áp lực quanh thân chợt nhẹ đi, thậm chí ngay cả cảm giác hơi ngứa ngáy của làn da cũng đình chỉ lại trong cảm giác mát mẻ đó.
“Cảm ơn Hyman học tỷ!”
“Đừng nói những thứ thừa thãi đó, gọi Mạn tỷ!” Hyman mỉm cười, cô cũng đang hướng đội ngũ này bày tỏ thành ý của mình.
Dị năng giả, ở rất nhiều thời điểm tác dụng không chỉ cực hạn trên chiến trường.
Lúc này trừ một ít học sinh chuyên tâm đối kháng phóng xạ, bao gồm Vương Trọng ở trong, đều tò mò đánh giá không gian cấm khu chung quanh.
Nghe nói Khu Hồ Loạn Táng ở trước khi đại tai biến từng là một khu nghỉ phép hưu nhàn rất phồn vinh của thành phố Thiên Kinh, còn có hồ Thiên Tỉnh mỹ lệ, nhưng theo lực lượng chiều không gian xâm nhập, nơi này triệt để vứt bỏ, trở thành cấm khu cấp C hiện tại.
Ở trong các lùm cây hỗn độn kia, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy rất nhiều di tích của nhân loại thời đại trước, bia đá vỡ nát, ghế đá công viên mọc đầy cỏ dại, thậm chí, mọi người còn xa xa nhìn thấy một dãy nhà cao tầng cao tới hai mươi mấy tầng, chỉ là bên trên đã bò đầy rêu xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-chien-cuong-trieu/3207727/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.