Vu Bân ôm Trịnh Thanh ngồi trên quầy pha chế, mặc lại trang phục bị anh lột bỏ cho cô, cúi người hôn lên môi cô, “Anh xin lỗi, vừa rồi anh...không kiềm chế được...”
Trịnh Thanh nắm chặt lấy cánh tay anh, “Em cũng rất thích anh.” Câu nói này chắc rằng có thể khiến anh không áy náy như vậy nữa.
Sau khi hai người sửa soạn lại quần áo trên người, Vu Bân bế cô xuống, “Đi thôi, anh đưa em về.”
“Muộn thế này rồi, hay là tìm chỗ ở cho anh trước đã.”
“Không cần đâu, anh thấy trên đảo có mấy khách sạn, tìm một chỗ ở cũng không quá khó. Nghe lời, anh đưa em về nhà trước.”
Một quãng thời gian rất dài, tâm tư của Trịnh Thanh hoàn toàn đặt vào con gái, cuộc sống hàng ngày của cô chỉ có 3 nơi là nhà, quán cafe và trường học của con gái. Chăm sóc con gái, kinh doanh quán cafe chính là toàn bộ cuộc sống của cô, cô đã quên đi mình cũng là một người phụ nữ hơn 30 tuổi, cũng cần được yêu và quan tâm. Trong lúc này, Vu Bân đã xuất hiện, cô rất thích cách anh dùng mệnh lệnh thể hiện tình yêu với cô, trước mặt anh cô có thể là một người con gái nhỏ bé.
Hai người nắm tay nhau đi trên con đường về nhà, Trịnh Thanh quay đầu qua nhìn ánh mắt tràn đầy tình ý của Vu Bân, cô rút tay ra, vươn tay quay đầu anh về hướng khác, “Anh có thể không nhìn em như vậy được không?”
“Bởi vì em đẹp.”
“Thật chẳng ra sao.”
Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-chan-thoi-gian/2655855/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.