“Sao gần đây không thấy Tổng giám đốc Thẩm của các anh tới đây vậy…”
Người phụ trách dự án lần trước thấy Thẩm Diệu Đông và Trịnh Thanh nói chuyện, chắc hai người là bạn bè, “Chị không biết sao, Tổng giám đốc Thẩm bị tai nạn xe?”
“Cái gì, tai nạn xe? Anh ấy có bị thương không?”
“Hình như là gãy xương, mấy ngày nay không thấy anh ấy đi làm, cũng không đến công ty, sao có thể đến công trường chứ.”
“Ồ, cảm ơn anh.”
Trịnh Thanh lấy điện thoại, mở màn hình, tìm số điện thoại của Thẩm Diệu Đông, nhưng trong chốc lát cô lại dừng lại, tại sao mình phải chủ động liên lạc với anh ta, như này chẳng phải như mình đang theo đuổi anh ta không bằng.
Tuy đã buông điện thoại xuống, nhưng cô lại bất tri bất giác đi đến bến phà, lên tàu đi vào Hạ Môn.
Nhìn thấy tàu sắp cập bến, Trịnh Thanh vẫn phải gọi cho Thẩm Diệu Đông.
“Alo…” Chuông điện thoại kêu rất lâu, mới truyền đến giọng nói của Thẩm Diệu Đông.
“Tôi là Trịnh Thanh, anh đang ở đâu?”
“Giờ này tôi còn có thể ở đâu, đương nhiên đi làm ở công ty rồi.” Thẩm Diệu Đông không định nói chuyện anh bị thương cho Trịnh Thanh.
“Nói dối, chẳng phải anh bị tai nạn xe sao, sao lại đi làm, anh còn định giấu tôi nữa?”
Đầu bên đây Thẩm Diệu Đông tự dưng nghẹn giọng, sao cô ấy lại biết việc này, “Thực ra cũng không có trở ngại gì lớn, nghỉ ngơi mấy ngày là được.”
“Gãy xương mà nằm mấy ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-chan-thoi-gian/2655787/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.