Trịnh Thanh ăn cháo trong bát, “Khi nào anh về Bắc Kinh, ngày mai hay thứ 2?”
“Anh chưa mua vé máy bay quay lại, không vội, anh ở đây lâu hơn với em mấy ngày.”
“Công việc anh không bận sao?”
“Em quan trọng hơn công việc, công ty về muộn mấy ngày cũng không kiếm ít đi một đồng tiền.”
Câu này rất có tác dụng với Trịnh Thanh, một quãng thời gian dài trước đây, cô đã quen với việc Vu Bân đặt công việc ở vị trí đầu tiên, còn cô thì mãi mãi ở phía sau công việc của anh ấy, “Vậy mấy ngày này anh có sắp xếp gì chưa?”
“Không muốn làm gì cả, chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi, mấy tháng nay thật sự đã quá bận rồi, ngày ngày tăng ca. Chỉ muốn sống mấy ngày không cần phải đi làm, sau đó ăn cơm em nấu.”
“Nguyện vọng này của anh thật đặc biệt, quá dễ dàng thực hiện, vậy buổi trưa anh muốn ăn gì, em nấu cho anh.”
“Lẩu.” Từ đợt Tết ăn lẩu ở chỗ Trịnh Thanh, Thẩm Diệu Đông vẫn nhung nhớ hương vị ấy hơn nửa năm rồi.
Trịnh Thanh nhoẻn miệng, “Yêu cầu thật sự rất thấp.”
Hai người đi dạo trong siêu thị, thi thoảng lại gặp hàng xóm chào hỏi, “Trịnh Thanh, mua rau à.” Họ đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Thẩm Diệu Đông.
Trịnh Thanh cười trả lời, “Đúng vậy.”
Thẩm Diệu Đông rất tò mò tại sai người ở đây đều nhìn mình, “Tại sao có cứ nhìn anh vậy, anh rất kỳ quái sao?”
“Đại khái chắc là do anh đẹp trai.”
“Vậy sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-chan-thoi-gian/2655775/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.