Khi chúng tôi đến được Raleigh thì trời đã tối. Đi hết đường cao tốc 64, chúng tôi rẽ vào I-40, sau đó vòng lại qua Công viên Tam giác Nghiên cứu, chuyển sang hướng Tây về phía Tennessee.
"Trông kìa," Rachel nói khi nhìn những ánh đèn thân thuộc loang loáng trôi qua. "Lúc trời tối như thế này, tôi gần như tin rằng anh sẽ thả tôi về nhà tôi ở Durham, và tôi có thể vào nhà uống một tách trà."
"Giờ thì cô biết rõ hơn rồi đấy."
Cô nhìn tôi hồi lâu rồi khẽ thở dài trong bóng tối.
"Tôi thật tiếc đã kéo cô vào tất cả chuyện này," tôi nói. "Tôi cũng chưa có lúc nào xin lỗi cô cho phải."
"Tự tôi dấn vào chuyện này đấy chứ."
"Không. Tôi đã kéo cô vào từ lúc tôi chọn cô làm bác sĩ tâm thần cho mình."
Vẻ mệt mỏi trên mặt Rachel cho thấy cô đã quá quen với việc phải xử lý những lỗi lầm của người khác.
"Đừng cố mà đoán mò thói đỏng đảnh của số phận. Nếu có một con bướm nào vẫy cánh ở Malaysia trước khi anh gọi, có thể anh đã tìm thấy một người khác. Đời là thế."
Trước đây, tôi cũng đã tự nhủ thế về những chuyện tương tự, nhưng trong trường hợp này tôi không thể nào tin vào nó.
"Không, tôi tìm ra cô vì cô là người giỏi nhất trong lĩnh vực của mình. Một nhà phân tích theo trường phái Jung thì không giống một bác sĩ tâm thần thông thường. Tôi biết nói điều này ra nghe có vẻ trẻ con, nhưng tôi có cảm giác rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-chan-cua-chua/2026363/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.