Sớm nay Đường Duy vừa ra ngoài đã đón lấy cơn gió lạnh khiến anh rùng mình. Bắc Thành dần vào đông, khí trời lạnh lẽo giúp đầu óc anh tỉnh táo phần nào. Đã nhiều năm nay anh chưa từng mất ngủ, cộng thêm ở nhà chẳng có melatonin* nên anh mở mắt thao láo đến hừng đông.
[1] Melatonin: được biết đến nhiều nhất với vai trò trong việc điều chỉnh giấc ngủ – duy trì nhịp sinh học (trên thị trường có bán kẹo dẻo melatonin giúp ngủ ngon đó)
"Chào buổi... Trời, Bác sĩ Đường bị gì vậy?" Y tá trực ca hôm nay trông thấy quầng thâm dưới mắt Đường Duy mà hết hồn hết vía.
Đường Duy cười trừ: "Chào buổi sáng. Tối qua ngủ không ngon."
Thực ra, thức trắng một đêm không đến mức có quầng thâm rõ rệt. Chẳng qua Đường Duy không ưa vận động ngoài trời nên có làn da trắng nõn, quầng thâm mới bắt mắt thế thôi.
Bên ngoài có gió lạnh giữ cho đầu óc tỉnh táo, còn văn phòng ấm áp làm người ta dễ lạc lối giữa miên man ưu phiền. Đường Duy thay quần áo, rửa mặt bằng nước lạnh.
Hôm nay anh trực ở phòng khám, bất kể ngày nào thì bệnh viện vẫn cơ man là người. Trưa đến, Đường Duy quyết định không ghé căn tin mà đi thẳng xuống phòng làm việc ngủ bù. Đang trải drap giường thì nghe thấy hai tiếng "cốc cốc", Đường Duy lê bước tới mở cửa.
"Trưởng khoa Từ."
"Tiểu Đường, không xuống ăn cơm hả?" Trưởng khoa Từ tươi cười bước vào.
Đường Duy đóng cửa lại: "Không ạ. Tối qua tôi ngủ ít."
"Còn trẻ, đừng thức đêm miết." Trưởng khoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-cham-cau/1061278/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.