Nhịp sống sinh hoạt chây lười như bây giờ thật khác xa so với trong tưởng tượng của Đường Duy —— Khi nhàn rỗi, anh và người yêu sẽ đọc sách. Còn bây giờ thì sao? Bác sĩ Đường đúng là ngồi trên sô pha đọc sách, nhưng Kỷ Viêm thì đang nằm trên đùi anh nghịch điện thoại. Chưa hết, mấu chốt là đôi tay hư đốn của hắn. Chốc thì sờ cái này, chốc thì mó cái kia, khiến Đường Duy chịu không thấu.
Đường Duy đành đặt sách lên tay vịn sô pha, một tay lật sách, tay còn lại chặn đứng hành động sờ mó lung tung của Kỷ Viêm. Hình như hắn còn thấy chơi rất vui bèn ném phăng điện thoại sang một bên, đấu trí đấu dũng với Bác sĩ Đường. Mãi đến khi Đường Duy nhìn hắn, bé Viêm ba tuổi mới thôi tác loạn.
"Bác sĩ Đường, sao anh không hỏi em ngày hôm qua thế nào?" Kỷ Viêm ngước mắt nhìn Đường Duy.
"Em muốn nói thì tự nhiên sẽ nói với anh."
Ai cũng có một không gian riêng của mình. Nếu Kỷ Viêm không nói, Đường Duy sẽ không hỏi.
"Anh hai muốn em vào tập đoàn, nhưng bố muốn em đến Tân Ngu." Kỷ Viêm thờ ơ nói. "Kỷ Lê Chu cũng thật là, sợ em không vui nhưng có nghĩ tới em thèm giành với ảnh không. Để em ở nhà làm cậu út là được rồi. Thế thì em mới có thể chơi với Bác sĩ Đường cả ngày chứ."
Dừng một chút, Kỷ Viêm nhướng mày cười: "Còn vì chuyện này mà cãi một trận với bố, tánh kỳ."
Kỷ Viêm bực bội là thật, hắn hiểu suy nghĩ của Kỷ Lê Chu. Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-cham-cau/1061244/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.