Sau bữa cơm, Kỷ Viêm nằm dài trên sô pha.
Bố Kỷ và Kỷ Lê Chu chán nhất chính là bộ dáng không xương cốt của hắn, miễn không bày ra trước mặt người ngoài thì họ chẳng buồn nói. Hai người nhắm mắt làm ngơ, vào phòng đọc sách trao đổi công việc.
"Mẹ, nay canh ngon đó." Kỷ Viêm nói, giọng nhừa nhựa.
Chỉ cần Mẹ Kỷ ở nhà thì bàn cơm hết sức phong phú. Bà thích nấu nướng từ nhỏ, tay nghề dĩ nhiên đã đạt cấp bậc thượng thừa.
"Hôm bữa nghiên cứu ra món mới." Mẹ Kỷ tự hào, ở tuổi này mà bà vẫn giữ nguyên nét quyến rũ năm xưa. "Mẹ có để dành cho Miểu Miểu. Tí về cho con bé ăn."
Kỷ Viêm nheo mắt, ngồi thẳng dậy. Người nào thân quen với hắn đều biết rằng đây là lúc Kỷ Viêm đang âm mưu cái gì đó.
Mẹ Kỷ liếc hắn, hỏi một cách thận trọng: "Con tính làm gì?"
Kỷ Viêm nhướng mày, thương lượng: "Lát nữa Kỷ Miểu Miểu mới về. Mẹ nấu cho con bé cái mới có phải tốt hơn không."
"Không được!" Đã biết địa vị của mình nằm ở đâu mà còn muốn cướp đồ của Miểu Miểu.
Giang Nhạn Tuyết cười trêu: "Kỷ Viêm nay lạ nha, vừa đổi xe vừa đưa canh."
Nếu đã không chiếm được mồi ngon thì tốt nhất đừng ở đây cho chị dâu băm vằm. Kỷ Viêm đứng dậy: "Chị nghĩ nhiều rồi, em lên lầu nằm một lát."
Hai giờ sau, cậu út vừa huýt sáo vừa lái xe bỏ chạy với chiếc bình giữ nhiệt xinh xinh trên ghế lái phụ.
Một phút trước, hắn gửi tin nhắn báo cho Mẹ Kỷ rằng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-cham-cau/1061236/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.