✩ CHƯƠNG 04 ✩
Người ngoài cho rằng bác sĩ là một nghề vô cùng thiêng liêng, gia đình có con em làm bác sĩ thì phải nở mặt nở mũi. Song chỉ có người trong cuộc mới biết, bác sĩ chẳng thần thánh như mọi người vẫn tưởng. Họ cũng là những người bình thường, hai mắt một mũi một miệng, chẳng có ba đầu sáu tay. Kiểu công việc đòi hỏi tính tập trung và cường độ cao như bác sĩ thật sự khác hẳn với đánh giá từ bên ngoài. Đường Duy duỗi tấm lưng mỏi nhừ. Hôm nay anh đã hoàn toàn kiệt sức sau ba ca phẫu thuật lớn, bây giờ chỉ muốn về nhà ăn cơm hộp cho qua bữa.
Đường Duy vừa mở khoá xe trong gara thì nghe thấy có người gọi một tiếng Bác sĩ Đường. Giọng nói có phần quen tai, nhưng anh không nhớ ngay đó là ai. Đường Duy quay đầu, thấy Kỷ Viêm mặc sơ mi trắng đeo kính râm đen đang thò đầu ra ngoài cửa sổ xe vẫy tay chào anh. Có lẽ bãi đỗ xe không mấy thông thoáng nên Kỷ Viêm xắn tay áo lên, cổ tay trăng trắng tức khắc đập vào mắt Đường Duy. Thoạt nhìn đôi tay này chưa hề làm việc nặng, các ngón tay dài hiện rõ khớp xương ẩn giấu cảm giác mạnh mẽ.
Anh sững sờ, không ngờ gặp phải Kỷ Viêm ở bãi đỗ xe bệnh viện. Chắc hẳn chờ mãi mà không thấy Đường Duy lên tiếng, Kỷ Viêm gọi tên anh thêm lần nữa. Lúc này, Đường Duy mới cất bước đến gần hắn.
"Trùng hợp vậy, cậu Kỷ." Đường Duy mỉm cười, chào hỏi lịch sự trước.
"Không trùng hợp, tôi cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-cham-cau/1061233/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.