🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Mỗi con người khi chết đi đều sẽ mang theo một nỗi vương vấn nào đó, nếu tích tụ đủ nhiều linh hồn sẽ lưu lại trần gian đến cuối cùng hóa thành oán niệm, oán niệm đủ lớn hồn đọa ngạ quỷ…"







Chuyện xảy ra cũng đã lâu lắm rồi, ấy là khi tôi mới chuyển công tác đến mảnh đất này.



Tôi tên Hòa - một giáo viên trẻ vừa ra trường. Sinh ra vào thời kỳ đất nước đang trên đà đổi mới, từ khi còn là sinh viên tôi đã ý thức được bản thân phải cống hiến vì tổ quốc thế nên khi được lệnh điều đến vùng Tây Bắc dạy học tôi không hề chần chừ mà đồng ý ngay.



Tôi vẫn còn nhớ rất rõ ngày mình rời đi, đó là Hà Nội trong một chiều mưa lất phất, cái không khí se lạnh như điểm thêm vào tâm trạng những người sắp phải chia xa một nét đượm buồn. Cả bố và mẹ đều đến tiễn tôi, mẹ nước mắt lưng tròng nắm lấy tay tôi mà dặn:



“Con lên chốn rừng thiên nước độc nhớ phải cẩn thận, thường xuyên gửi thư về cho cha mẹ nghe con.”



Tôi xúc động ôm chầm lấy bà nghẹn ngào đáp: “Dạ, con nhớ rồi. Cha mẹ ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe.”



Mẹ vuốt lưng, an ủi con gái hệt như những ngày còn thơ. Tiếng còi xe phía sau bắt đầu giục giã, ai nấy đều quyến luyến chẳng muốn chia tay, thế nhưng gánh vác trên vai sứ mệnh đất nước họ chỉ đành nén nước mắt xách hành lý lên đường. Mẹ cũng buông tôi ra, trước khi lên xe bà

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-canh-treo-mot-manh-trang-xanh/2737390/chuong-1.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.