“Này, em gì ơi dậy đi sắp đến nơi rồi!” 
Đang ngủ chợt có bàn tay lay lấy người tôi. Tôi nhíu mày khẽ mở mắt, từng tia nắng sớm của buổi bình minh xuyên qua rặng cây chiếu vào xe mang theo cảm giác chan hòa ấm áp. Đặt chân đến vùng đất này cũng đã mấy hôm nhưng mãi đến nay thời tiết mới đẹp đến vậy. 
Nắng phủ dài cả một mảng đồi núi xua đi cái lạnh buốt của mùa đông. Ngoài kia có mấy cánh chim chao lượn trên vòm không. Tất cả như vẽ ra một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp. 
“Đi thêm một tiếng là đến rồi đấy, cháu dậy ăn chút gì lát còn lấy sức mà đi nữa, xe không vào được tận bản đâu.” 
Bác tài thấy tôi còn ngái ngủ thì ân cần nhắc nhở, tôi cảm ơn rồi lấy lương khô trong túi xách ra bắt đầu gặm. Bấy giờ nhìn sang ghế kế bên tôi mới sực phát hiện người đàn ông tối qua đã biến đâu mất, tôi thắc mắc hỏi anh phụ lái: 
“Anh ơi vị khách ngồi đây tối qua đi đâu rồi ạ?” 
Anh phụ lái cười đáp: 
“À cậu ta à, vừa mới xuống lúc nãy rồi chắc em còn ngủ nên không biết.” 
Tôi “ồ” lên một tiếng rồi hỏi tiếp: 
“Anh có biết cậu ta đi đâu không?” 
Ban đầu tôi còn tưởng anh ta có cùng điểm đến với mình vì nơi này vốn hoang vu, phải cách đến vài trăm cây số mới có một bản làng nhỏ. Thế nên nghiễm nhiên tôi cho rằng suy đoán của mình là hợp lý, thật không ngờ anh ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-canh-treo-mot-manh-trang-xanh/2737385/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.