Đúng bảy giờ tối, anh Lâm từ trong phòng đi ra. Chúng tôi chào hỏi nhau một chút, rồi liền bắt đầu bữa ăn. Mâm cơm ngày tết hết sức đơn giản. Một chút thịt lợn, thêm ít rau cùng cơm, đối với chúng tôi đã là thịnh soạn lắm rồi. 
Bầu không khí trong bữa ăn cũng rất đỗi vui vẻ, hòa hợp. Chẳng có chút gì là căng thẳng cả. Trong bữa ăn, chúng tôi cùng trò chuyện về sự việc mới xảy ra gần đây. 
"Anh này, em nghe nói vẫn chưa tìm thấy xác cô Mẩy kia ạ?" 
Anh Lâm nghe tôi hỏi, tay cầm đũa chợt khựng lại. Đặt bát cơm xuống chiếu anh đáp: 
"Vẫn chưa em ạ, anh nghe dân làng bảo rằng có lẽ đã bị sói tha đi rồi." 
Tôi gật đầu ra chiều đã hiểu, cũng đổi chủ đề cho cuộc nói chuyện bớt căng thẳng. 
"Không biết mấy cây chè anh ươm giống kia đã lớn chưa nhỉ? Nào anh em mình đi xem anh ha!" 
Anh Lâm vui vẻ đồng ý, cuộc nói chuyện cứ thế diễn ra tới tận đêm khuya. 
Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, trăng tròn và lên muộn hơn hẳn ngày thường. Đã gần chín giờ mà mới cao bằng ngọn tre, ánh sáng trắng bạc chiếu xuống, dịu nhẹ ôm trọn lấy vạn vật. 
Chúng tôi thu dọn bát đũa xong xuôi thì ngồi lại, uống vài ba chén trà, nói đôi ba câu chuyện. Nhưng thực ra là đang chờ đợi thời cơ đến. 
Tôi nháy mắt ra hiệu cho Hoài Ân, cô ấy khẽ gật đầu rồi lại rót cho anh Lâm thêm nước chè. Anh Lâm không nghi ngờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-canh-treo-mot-manh-trang-xanh/2737346/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.