Không còn là cánh đồng ngô vàng rực quen thuộc, mà thay vào đó là một rừng cây rậm rạp. 
Tôi có cảm giác như mình vừa nhập hồn vào một ai đó, vì mọi thứ quá đỗi chân thật, mọi giác quan được phát huy tới mức tối đa. Cái không khí se lạnh của buổi đêm chạm vào da thịt, tiếng côn trùng kêu, thậm chí đến cả tiếng tim đập cũng nghe rõ mồn một. 
Như bị cảm xúc của cơ thể này tác động, tôi cảm thấy trong lòng bồn chồn đến lạ. Cái cảm giác hoảng loạn ấy tôi chưa từng được trải qua, kể cả khi đối mặt với ma quỷ. 
Thân thể không chịu sự kiểm soát của trí não, tôi chỉ như một linh hồn khác cùng cảm nhận những gì mà chủ nhân nó đã gặp phải. 
"Tôi" trong mơ đang chạy rất nhanh, băng qua hết lùn cây này đến bụi cây khác. Chốc chốc lại ngó nghiêng xung quanh như đang lẩn trốn thứ gì. Tôi có cảm giác rằng mình đã chạy rất lâu, nhưng chưa thể thoát khỏi sự truy đuổi của thứ ấy. 
Băng qua rừng cây, tôi đến một bãi đất khá bằng phẳng. Chợt có một bóng đen lao vụt đến, chặn trước người tôi. 
Vì trời quá tối nên tôi không thể nhìn rõ, chỉ biết người ấy bận một chiếc áo choàng trắng xóa, che kín cả mặt trông như áo tang thời xưa. Dáng vóc dong dỏng, động tác nhanh nhẹn như lướt gió, thoắt cái đã chẳng thấy đâu. 
"Tôi" hét lên kinh hãi rồi vội lùi về sau, miệng không ngừng cầu xin: 
"Tôi… tôi chưa thấy gì cả! Làm ơn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-canh-treo-mot-manh-trang-xanh/2737335/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.