Đập ngay vào mắt tôi là một gương mặt quá đỗi tuấn tú, ngũ quan tinh xảo như được người thợ thủ công lành nghề nhất tỉ mỉ điêu khắc mà thành. Đó là một nét đẹp lạ lùng mà cuốn hút. Thoạt nhìn qua tôi đã biết hắn ta là con lai vì nổi bật trên khuôn mặt ấy là đôi mắt màu xanh lam nhạt, mỗi khi có tia sáng lướt vụt qua là đôi mắt ấy lại lóe lên như thể bên trong chứa đựng muôn vàn bí mật. 
Trước câu hỏi của tôi hắn ngẩn người một lúc như đang ngẫm nghĩ rồi chợt ồ lên: 
“À, tôi nhớ ra rồi, cô là cô gái trên chuyến xe ấy.” 
Kỳ thực cũng đã hơn một năm trôi qua kể từ ngày đó, một khoảng thời gian đủ lâu để con người ta quên mất một số chuyện. Nhưng những hình ảnh kinh hoàng trên chuyến xe đêm định mệnh ấy vẫn in đậm trong tâm trí tôi. Mặc dù không thấy mặt song giọng nói của người đàn ông này lại rất ấn tượng, lúc hắn mỉa mai người khác giọng nói lanh lảnh như tiếng chuông lục lạc, lúc nghiêm túc giọng lại trầm xuống hệt như tiếng chuông chùa chiều tà, tạo cho người ta cảm giác an toàn tuyệt đối. 
“Anh làm gì ở đây?” 
Tôi lên tiếng hỏi nhưng người kia không đáp, chỉ nhẹ nhàng đứng dậy phủi sạch lớp đất dính trên quần áo. Trông dáng vẻ cùng khí chất của hắn ta lúc này chẳng khác nào mấy vị ẩn sĩ không nhiễm bụi trần. 
“Cậu ta chính là người mà già đã nhắc đến, sẽ giúp đỡ cho cô cậu.” 
Cụ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-canh-treo-mot-manh-trang-xanh/2737308/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.