Nói rồi tôi mặc kệ tất cả xoay người rời đi. Cảm xúc của tôi khi đó cực kỳ hỗn loạn. Chính tôi cũng không hiểu, vì sao mình lại phản ứng mãnh liệt như vậy. Mọi hành động đều do trực giác sai khiến, tôi từng bước từng bước quay lại hướng khu rừng cấm. 
Lúc tôi đến nơi, đám dân làng cũng đã giải tán hết. Khu rừng lại trở về với vẻ tĩnh mịch, u ám của nó. Tôi đứng trước rừng cây, quay mặt nhìn lại nhưng chẳng thấy ai đuổi theo, có lẽ họ đã thực sự bỏ mặc tôi. 
Nghĩ như vậy, có một chút thất vọng len lỏi trong tim, nhưng rất nhanh đã bị lừa giận che lấp. Lần này, tôi quyết tâm phải tìm cho bằng được cái thứ đang ẩn nấp phía trong kia. Rồi cũng chính tay tôi sẽ chém đứt mớ rắc rối hỗn loạn này. 
Tôi bước lên phía trước, rút con dao găm cắt phăng đám dây thừng ngán đường, chính thức đặt chân vào cấm địa. Nhưng tôi của lúc đó đâu biết được rằng, khoảnh khắc tôi cắt đứt sợi dây định mệnh đó xuống, vòng quay số mệnh đã bắt đầu lăn bánh. 
Trong khu rừng đầy những cây cổ thụ mọc san sát, cỏ tranh cao đến ngang hông làm cho di chuyển đặc biệt khó khăn. Vẻ hoang sơ của núi rừng thượng ngàn trong đêm tối càng khiến con người sợ hãi không thôi. nhưng tất cả những điều đó vẫn không thể làm tôi chùn bước, tôi dần tiến về phía trước. 
Khu rừng này quả thực rất rộng lớn. Chẳng biết tôi đã đi bao lâu, chỉ biết khi tia sáng mặt trời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-canh-treo-mot-manh-trang-xanh/2737302/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.