Khi Tống Thư đi từ phòng thay quần áo nhỏ ra, mọi người đều an tĩnh lại, tiếp đến là hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Có lẽ từ trước đến giờ cô chưa từng vội vàng bất an như vậy, hai má đỏ bừng, nóng bỏng. Hơn nữa, khoác trên mình là bộ váy trắng làm nổi bật lên làn da nõn nà trắng như tuyết, những nơi lộ ra ngoài tiếp xúc với bầu không khí, từ mắt cá chân đến đôi chân thon dài, đến xương quai xanh và cổ, cả người đều giống như được phủ một lớp phấn hồng mỏng.
…. Nếu như không phải thời gian quá ngắn, hơn nữa cũng không có âm thanh gì khác truyền ra ngoại trừ tiếng thì thầm không nghe rõ, bọn họ nhất định sẽ cho rằng Tần Lâu đã làm cái gì đó với cô gái của anh ở trong phòng thay đồ.
Mà mặc dù giờ phút này, biết hai người khẳng định chưa kịp làm cái gì, mọi người đều nhất quán nhìn về phía người đàn ông đang nới lỏng cà vạt đi tới từ phía sau Tống Thư, ánh mắt vẫn tràn đầy sự phức tạp.
Có nhiều ánh mắt cực kỳ hâm mộ, cũng có ánh mắt nghiền ngẫm, ghen tị, hoặc là khiển trách…vân vân và mây mây.
Tần Lâu không quan tâm đến việc bọn họ nhìn mình, nhưng có ánh mắt nhìn Tống Thư với ý vị thâm trường…. điểm này khiến anh tức giận.
Anh giơ tay kéo cà vạt vốn đã nới lỏng hai phần, lười biếng bước hai bước chắn trước người Tống Thư. Dục vọng hoàn toàn chưa bị dập tắt mà vẫn còn đang cháy âm ỉ, từ đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-can/470544/chuong-86.html