Sau khi nghe Tần Lâu nói hết, Tống Thư trầm mặc một hồi lâu. Cô nhớ lại quá trình chính mình cùng với người kia gặp gỡ, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu.
“Người trẻ tuổi lại có năng lực, cho dù là rời Vio hay Cần Duệ, ở trong ngành vẫn có rất nhiều công ty mời gọi anh ta — thậm chí còn có những công ty lớn trong thành phố sẵn sàng đầu tư cho anh ấy, nghe nói còn có không ít người chịu bỏ ra một khoảng tiền lớn chỉ để mời anh ta đến công ty ngồi một chuyến — cho nên, em thật sự không nghĩ ra trên đời này còn có thứ gì làm cho anh ta muốn mà không được.”
“Đương nhiên là có.” Tần Lâu khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười đắc ý như đạt được ý đồ.
Tống Thư biết mình bị anh dẫn dắt, bất đắc dĩ nói: “Đừng cứ úp úp mở mở.”
Tần Lâu cười như không cười mà tung ra hai chữ: “Phụ nữ.”
Biểu tình trên mặt Tống Thư nhất thời ngưng trệ.
Vài giây sau cô bất đắc dĩ rũ mắt: “Anh có thể đừng suy bụng ta ra bụng người được không?”
“……”
Tần Lâu cứng họng.
Qua vài giây, anh mới phản ứng lại, ảo não bỏ lại ánh mắt ghét bỏ của người phía sau, xoay người tiến đến sô pha.
“Vậy còn anh thì sao?”
“?”
“Cậu ta là cầu mà không được, anh cùng với cậu ta lại không giống nhau!”
“… Anh có phải nên chú ý trọng điểm một chút không, đừng nói lệch sang chuyện khác?” Tống Thư bất đắc dĩ hỏi. “Theo em được biết, cho dù tính tình anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-can/470518/chuong-60.html