Tống Thư giật mình khi nghe được lời nói của Tần Lâu.
Vài giây sau, cô lấy lại được tinh thần, đưa tay che mắt Tần Lâu,
"Nói bậy bạ cái gì đó? Nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ lung tung nữa."
"Vụ kiện năm đó——"
"Chuyện đó không liên quan gì đến anh cả." Tống Thư bình tĩnh dứt khoát đánh gãy lời nói của Tần Lâu, ngữ khí lúc sau của cô cũng hòa hoãn đi hẳn, "Em sẽ điều tra tất cả những người có tham dự, bao gồm cả hung thủ của vụ kiện năm đó, cho nên chuyện đó không liên quan gì đến anh hết——muốn thù oán biến mất, muốn quét sạch oan tình chính là chúng ta, chuyện này cũng chỉ có thể do chúng ta tự mình làm."
Tần Lâu cầm lấy tay Tống Thư để trước mắt, nhưng lại không chịu nhắm mắt. Xuyên qua khẽ hở nhỏ của đốt ngón tay chỉ thấy được màu đỏ sậm, cho dù còn lại mà hắc ám cũng làm cho hắn an tâm.
Chỉ là nghe Tống Thư nói, trong lòng hắn khốn khổ: "...Chúng ta? Là em cùng ai, vẫn là Dư Vân Đào và Dư Khởi Sanh?"
Tống Thư trầm mặc hai giây, có chút bất đắc dĩ, "Anh điều tra bọn họ?"
"..." Tần Lâu cười trầm, mang theo chút oán hận cùng không cam lòng, "Vị hôn phu của em, còn có cha của vị hôn phu em, đương nhiên anh đều muốn điều tra."
"Vậy ra được nhiều hay ít?"
Tần Lâu không nói, "..."
Tống Thư nói: "Ngày hôm qua Dư Khởi Sanh nói với em, buổi trước cuối tuần anh đi đến Luật sở của anh ấy."
"Thế thì thế nào? Hắn ta thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-can/470489/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.