Chương trước
Chương sau
Edit: Văn Văn.
Beta: Trương Mạn Vi.
(*) Cố nhân: người bạn cũ/người quen cũ, từ cố nhân còn mang nghĩa người quen đã chết, ý chương này là người quen cũ.
***
"Không phải dì đã nói không cho phép con tham gia mấy chuyện mạo hiểm này hay sao, tại sao con không nghe?"
Giọng nói đó nhẹ tựa như ảo giác, mơ hồ xẹt qua bên tai Tống Thư mơ hồ, nhanh đến mức cô muốn bắt lấy cũng không được.
Tống Thư hơi ngơ ngẩn, rũ mắt xuống nhìn cốc hồng trà, thật lâu sau cô mới nhẹ nhàng chớp chớp mắt.
"Dì An."
"..."
"Dì còn tưởng con không nhận ra dì nữa."
An Hành Vân trầm mặc vài giây, ngước mắt lên, tầm mắt dừng lại khá lâu trên mặt cô gái, cô đã không còn bộ dáng như đứa nhỏ năm đó, thay vào là sự trưởng thành, tự tin đầy mình.
Cô lại lần nữa khẽ thở dài, "Đúng vậy, con đã thay đổi rất nhiều đến nỗi dì cũng khó có thể nhận ra con.... Mấy năm nay, con đều sống một mình sao?"
Tống Thư đem cái cốc hồng trà [0] thêm quá hai lần nhục quế [1] đổ vào thùng rác, tay lại lần nữa lấy bột trà, dừng một chút cô mới thấp giọng mở miệng: "Dì An không cần phải đau lòng cho con, con vẫn luôn sống tốt. Cả nhà chú Dư chăm sóc con rất nhiều."
"Dư Vân Đào, xém chút nữa quên mất anh ta." An Hành Vân khẽ gật đầu: "Con trai anh ta chính là người trong lời đồn của tập đoàn bên công ty luật - Dư Khởi Sanh?"
"Dạ."
"Chuyện này nhất định phải giấu kín, đừng nói trước mặt người khác, kể cả Tần Lâu cũng không được."
"..." Tống Thư hạ mắt xuống: "Dạ."
Ánh mắt kết băng của An Hành Vân hơi hơi hòa tan ra: "Nghe đồn trong tập đoàn nói con cùng thằng nhóc kia là vị hôn phu, hôn thê của nhau, điều này có đúng không?"
"..."
Tống Thư bất đắc dĩ nhìn xuống.
Năm đó, An Hành Vân và mẹ Bạch Chúc của cô cùng học một trường đại học. Họ không cùng chuyên ngành, nhưng bởi vì hai người gặp nhau sau một lần hoạt động ngoại khóa của sinh viên, dần dần làm quen và trở thành bạn thân của nhau. Năm đó, An Hành Vân tiến vào Tần thị, đằng sau không thể thiếu sự giúp đỡ và khuyên răn của Bạch Chúc.
Tính cách của hai người khá giống nhau, đều độc lập và đặc biệt cứng rắn, thậm chí là quật cường ở một phương diện nào đó.
Sau khi An Hành Vân tiến vào Tần thị, hai người bởi vì thuộc phân bộ khác nhau, hơn nữa lại vừa đúng lúc người thân ở hai bên phe phái có chút cạnh tranh và hiềm khích, vì vậy ở trong lòng mọi người suy đoán, hai người không có quan hệ gì với nhau---bởi vì vậy, năm đó toàn bộ những người tâm phúc và cấp dưới có liên quan đến Bạch Chúc trong tập đoàn đều bị dọn dẹp, liên lụy, nhưng duy nhất người bạn tri kỉ cả đời của Bạch Chúc lại bị xem nhẹ, cô ấy vẫn luôn ở trong tập đoàn cho đến nay.
Năm đó vụ kiện thảm họa ngập đầu kia, nếu không phải nhờ An Hành Vân kịp thời nhận được tin tức, thông báo cho Dư Vân Đào ngay lập tức đi cứu Tống Thư thì có lẽ Tống Thư cũng không còn cơ hội để đứng đây nữa rồi.
Cho nên lúc này, Tống Thư hiểu rất rõ cho dù An Hành Vân có hỏi bất kể một câu hỏi gì cũng không liên quan đến lòng tò mò hay nhiều chuyện--- An Hành Vân giống như trưởng bối của cô, dù cho họ không có quan hệ huyết thống, dì ấy chỉ là đơn thuần quan tâm chuyện của hậu bối mình. Đối với trưởng bối như vậy, Tống Thư đương nhiên không thể lừa gạt: "Dì An, con và Dư Khởi Sanh chỉ là quan hệ đồng học [2], bạn bè của nhau, con nhớ nhiều nhất chính là sự giúp đỡ, chăm sóc con của gia đình chú Dư, ngoại trừ cái đó ra thì không còn gì khác."
[2] Đồng học: bạn cùng lớp.
"Dư Khởi Sanh là một đứa nhỏ tốt, thằng nhóc đó không thể sao?"
"Vấn đề không phải là được hay không được." Hồng trà Ceylon trong tay Tống Thư đã pha đến bước cuối cùng, động tác của cô càng thêm thong dong, giọng ép tới thực nhỏ, "Chỉ là Dư Khởi Sanh không phù hợp với con, con cũng không phù hợp với anh ta. Hơn nữa... chuyện này không quan trọng, bây giờ con không muốn nghĩ tới bất kỳ điều gì khác ngoài việc báo thù."
An Hành Vân ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, "Dì thực sự hy vọng con có thể đối xử bình đẳng, đối với ai cũng xem như không quan trọng--- nhưng con có thể làm được không?"
"..."
"Nếu có thể làm được thì chuyện gì xảy ra với Tần Lâu? Buổi tối hôm nay, các con ở trong văn phòng chỉ có mỗi hai đứa, chuyện này tính sao nữa đây?"
"..."
Tống Thư đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của An Hành Vân.
Cô cũng nhớ lại, cho dù là chín năm trước chưa xảy ra chuyện kia, An Hành Vân cũng có thành kiến sâu sắc với cháu trai duy nhất của Tần gia, mỗi lần nhắc đến đều nhíu chặt mày.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tống Thư cong lên.
An Hành Vân liếc xéo cô, mặt vô cảm nói: "Con còn cười được? Biết Tần Lâu đối với con có bao nhiêu nguy hiểm không?"
Tống Thư mỉm cười, hạ mắt xuống: "Không có gì đâu, con chỉ là đang nghĩ đến dì An nhiều năm như vậy vẫn luôn ở bên cạnh làm trợ lý cho Tần Lâu, chắc đã phải nhường nhịn anh ấy rất nhiều."
"..."
Nghe Tống Thư chủ động nhắc đến tên điên kia, biểu cảm trên mặt An Hành Vân hơi phức tạp chút.
"Thằng bé đó càng không phù hợp với con, đặc biệt là tình trạng bây giờ của con. Chung quy tính cách của Tần Lâu quá mức cố chấp, còn cố chấp của thằng bé đối với con... Cứ cho là hai nhà không có bất kỳ hiềm khích gì, dì cũng tuyệt đối không đồng ý. Huống chi bây giờ, đến cả con cũng không biết chuyện của chúng ta sẽ đi đến đâu, không biết dọc theo con đường mà chúng ta đi sẽ liên lụy thêm đến ai nữa, thậm chí còn không biết khi chúng ta đi đến cuối con đường, kết cục sẽ là gì? Ai có thể đặt mình trong cuộc, ai phải đặt mình ngoài cuộc--- tại sao con lại tới trêu chọc thằng bé, đối với ai cũng đều bất lợi cả."
Tống Thư rũ mắt, "Dì An, con không chủ động trêu chọc anh ấy. Chỉ là có một số người cũng như một số việc, muốn trốn cũng không thoát."
"Bao gồm cả lựa chọn tiến vào Vio?"
"..." Chủ đề này một lần nữa phá vỡ mâu thuẫn cốt lõi giữa hai người--- đây cũng là chủ đề mà Tống Thư đã có vô số lần tranh luận khi mỗi lần cô ở bên nước ngoài liên lạc với An Hành Vân.
Tống Thư bất đắc dĩ nói: "Con đã sớm cùng dì nói qua rồi kia mà, bây giờ Vio giống như một vũng nước đọng, những thứ đó ẩn trong bùn đã được thoải mái quá lâu, bọn họ đã không còn muốn trở ra--- con cần thiết phải làm mồi nhử, chỉ có khi con tiến vào cuộc chơi, bọn họ mới có khả năng bị dụ ra, chuyện năm đó mới có thể lộ ra chân tướng."
Biểu cảm An Hành Vân không thay đổi: "Nếu con chết thì sao? Lúc trước dì mạo hiểm, liều mạng mà liên lạc với Dư Vân Đào cứu con ra, không phải để con sau chín năm quay về lại chịu chết."
Nghe được lời này, Tống Thư nở nụ cười.
"Nếu con chết...thì càng tốt. Sự kiện năm đó sẽ có cơ hội hoàn toàn mở ra. Con không tin chúng ta hao hết chín năm, trải rộng mối quan hệ, dệt thành một tấm lưới lớn tới như vậy sẽ vẫn giống mẹ con, nhưng nếu không thành công thì giống như năm đó con xém chút nữa chết vô thanh vô tức mà thôi."
"Tống, Thư."
An Hành Vân hạ giọng cảnh cáo cô.
Tống Thư rút khỏi nụ cười lạnh băng, đôi mắt cô cong lên, khôi phục lại nụ cười dịu dàng, vô hại ban đầu. Sau đó, Tống Thư cúi đầu xuống, khuấy chiếc thìa trong tay, cười nhẹ nhàng: "Yên tâm đi, dì An. Con sẽ không thực sự mặc kệ bản thân đến bước đường đó đâu."
"..." Hiển nhiên An Hành Vân không yên tâm cô lắm.
Tống Thư quay đầu lại, nhìn cô: "Chỉ tính những người đó bây giờ còn sống khá tốt, con cũng sẽ không đi tìm chết."
An Hành Vân đối diện cùng cô hai giây, thu hồi ánh mắt, cầm ly cà phê sắp nguội xuống lòng bàn tay, "Bây giờ dì có khuyên con cũng không nghe. Nhưng con muốn mạo hiểm nhớ phải có chừng mực một chút, biết không?"
"Con đã biết, dì An."
An Hành Vân gật gật đầu, xoay người rời đi.
Đột nhiên Tống Thư ở phía sau lưng thấp giọng hỏi: "Có ai trong nhóm trợ lý bị dì An hoài nghi sao?"
An Hành Vân đang nện bước thì dừng lại, trầm mặt hai giây sau mới mở miệng: "Con nhìn ra rồi sao?"
"Nếu con không nhìn ra, tại sao lúc nhóm trợ lý ở đó, con phải giả bộ làm biểu hiện bất hòa cùng dì chứ."
"Vì cho dì thoát khỏi hiềm nghi?" An Hành Vân đưa lưng về phía Tống Thư, khóe miệng rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười ôn nhu, nhưng rất nhanh lại đè xuống, "Không tính là hoài nghi, chỉ là có chút không tin được thôi."
Tống Thư gật đầu: "Con đã hiểu. Về sau con nhất định sẽ cẩn thận."
"Con... hãy cẩn thận."
An Hành Vân nhớ tới nhóm trợ lý, thư ký kia thiếu chút nữa không diễn tiếp được cùng cô, bất đắc dĩ lắc đầu, mở cửa đi ra ngoài.
*
Tống Thư đã thực hiện vô số lần, cuối cùng đã pha ra được một cốc hồng trà Ceylon [3] làm cô vừa lòng nhất. Tự mình nếm quá nhiều, khiến cô không uống được nữa, ngẫm lại tầng này vừa vặn có một tên cô có thể ở bên ngoài lấy lòng, còn không bị hoài nghi, Tống Thư liền vui vẻ bưng cốc hồng trà đi thẳng hướng văn phòng tổng giám đốc. Thông qua văn phòng tổng giám đốc còn cần phải đi qua phòng nhóm trợ lý, thư ký, cửa kính bên trong hoàn toàn trong suốt, có người ngẩng đầu thoáng nhìn thì thấy thân ảnh Tống Thư, cười lạnh.
[3] Hồng trà Ceylon là loại trà đến từ đảo quốc Sri Lanka. Trước đây Sri Lanka có tên là Ceylon nên trà được trồng ở nơi đây cũng gọi luôn là trà Ceylon.
"Quyến rũ hay lấy lòng ông chủ thật đúng là tận tâm tận lực. Giai Giai, cô nhớ phải cẩn thận mới được, vạn nhất tự mình dạy ra một người mới chuyên đi cướp bát cơm của mình, thế không phải quá thê thảm rồi sao?"
Hứa Giai Giai nghe vậy hơi bất an, lo lắng, sau đó lắc đầu: "Sẽ không. Tần tiểu thư là người khá tốt."
"Ồ, người khá tốt gì mà trên người đã có sẵn vị hôn phu, thế nhưng vội vội vàng vàng chạy đến văn phòng tổng giám đốc."
"...Được rồi."
An Hành Vân ngồi trước bàn máy tính cau mày: "Công việc đã xong hết rồi có phải không? Tổng giám đốc đã nói nếu dám nghị luận ở sau lưng, không muốn tăng ca, vậy thì trực tiếp từ chức đi?"
"..."
An Hành Vân ở trong nhóm trợ lý luôn nhất ngôn cửu đỉnh [4], ai cũng không dám phản bác, toàn bộ đều cúi đầu xuống lo làm việc.
[4] Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy: một lời nói ra nặng như 9 đỉnh đồng nặng ngàn cân, 4 con ngựa khó mà đuổi kịp. Giống như câu ở bên mình: "Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói."
Dư quang An Hành Vân xẹt qua người nào đó trong phòng, bất động thanh sắc nhìn xuống máy tính.
Dưới đáy lòng cô lại lần nữa khẽ thở dài mệt mỏi.
Tống Thư....
Ở phía bên kia, Tống Thư đã gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, sau đó đẩy cửa đi vào.
Sau bàn làm việc, người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi chậm rãi mở mắt ra, vừa muốn lên tiếng quát lớn thì thấy là Tống Thư, lời nói bên miệng lập tức đè xuống.
Ngay từ đầu đôi mắt hắn đã âm u, lạnh như ngâm trong hầm băng, vừa thấy Tống Thư thì liền nồng nhiệt như lửa, như chó thấy mèo, điển hình chính là một con chó sói hung ác luôn muốn nhào lên cắn xé người khác, nay lại giả bộ làm chú chó con đi lạc cực kỳ đáng thương, vô tội.
"Mệt quá." Tần chó con đi lạc vô cùng đáng thương chớp chớp mắt nhìn Tống Thư.
Tống Thư đi qua, đưa hồng trà Ceylon đã pha thơm ngon đặt trước bàn hắn, "Em mới vừa học được, bột trà thêm có một ít, nồng độ tương đối thấp, anh có thể nếm thử---anh nhớ đừng uống nhiều quá, miễn cho ảnh hưởng đến lúc nghỉ ngơi."
Đôi mắt Tần Lâu sáng lên như chó thấy xương, "Em tự pha?"
"Ừm."
"Em có bỏ thêm bột vỏ trai vào không, tôi nghe nói nó có tác dụng dưỡng nhan đó."
"..."
Tống Thư nhẫn nhịn, mới không làm ra cái chuyện sai lầm là lấy hồng trà còn nóng bốc khói hất vào khuôn mặt của tổng giám đốc của tập đoàn vào ngày cuối cùng tuần làm việc chính thức thứ hai của mình.
"Anh có uống không?"
"Uống." Tần Lâu vội vàng nhận sai.
Tống Thư nhìn hắn tò mò đặt cốc hồng trà ở trước mặt, hắn giống như đang nghiên cứu tiểu vỏ trai của mình tự thân pha hồng trà cùng người khác pha có gì khác nhau.
Tống Thư bất lực khép mắt lại.
"Công việc của anh xong chưa?"
"Rồi."
"..."
"Em muốn nói gì, tiểu vỏ trai?"
"Những loại thuốc đó, anh không uống không được sao?"
"..." Tay Tần Lâu bưng cốc trà hơi cứng lại. Vài giây sau, hắn hạ mắt xuống, cười lạnh: "Sợ à?"
"Sợ cái gì cơ chứ?"
"Đúng vậy, sợ cái gì, đây là một vấn đề rất hay."
Thần sắc Tần Lâu hoàn toàn rút khỏi sự đáng thương, vô hại như chó con, hắn đặt cốc hồng trà trên bàn, dựa vào ghế dựa. Giờ khắc này, hắn lại trở về với bộ dáng kẻ điên mà Tống Thư quen thuộc nhất.
Kẻ điên cắn răng, cười cười.
"Một người dựa vào thuốc mới có thể duy trì trạng thái của người bình thường để không bị đưa vào bệnh viện tâm thần, em nói xem sợ cái gì?"
Tống Thư thở dài.
Cô thả lỏng thân thể, dựa vào trước bàn làm việc, sau đó từ từ hạ thấp người xuống, ôm lấy người đàn ông trước mặt, ánh mắt của hắn chứa đầy kinh sợ và bất an, còn muốn giả bộ làm mặt hung dữ để dọa cô.
"Nếu điên cũng là em điên. Tại sao em phải sợ hãi anh cơ chứ?"
"..."
Đồng tử của Tần Lâu hơi cứng lại.
Vài giây sau, hắn khép mắt lại, cười nhạo. Nhưng tay lại thành thật túm người trước mặt xuống bàn, kéo vào trong lồng ngực của hắn rồi gắt gao ôm chặt lấy.
Hắn khẽ kìm nén giọng nói run rẩy của mình.
"Đừng rời xa anh... Anh không muốn một lần nữa trải qua cảm giác sống không bằng chết khi mất em."
Đầu quả tim Tống Thư run lên, một lúc lâu mới ôm lấy Tần Lâu, cánh tay chậm rãi siết chặt.
"Vâng. Em sẽ không rời xa anh nữa đâu."
...Ngay cả khi không vì anh ấy, trận trò chơi này, cô nhất định phải là người sống sót tới cuối cùng.
Bọn họ đã nợ nhau quá nhiều.
Nếu muốn dùng toàn bộ quãng đời còn lại của bản thân chăm sóc cho anh ấy, mọi cực khổ, chông gai bây giờ phải vượt qua, tất cả đều thật.... đáng giá.
#Ta/là/dải/phân/cách/Tần/chó/con/giả/bộ/đáng/thương/>•~•<#
Văn: Tần chó con của chúng ta vẫn luôn sợ Thư Thư ghét bỏ anh ấy. Các bảo bối nếu thương anh ấy thì nhớ phải vote truyện, đọc chùa quài riết tụi ta đây thả Tần chó con cắn các ngươi đấy, hừ =))) +1
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.