*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Văn Văn.
Beta: behattieu97.
Cơ thể Tống Thư đột nhiên dừng lại.
Trong nháy mắt kia, cô gần như theo bản năng chạm vào cổ tay trái của mình, nhưng nơi đó trống không, không có gì cả---để tránh rắc rối, cô luôn tháo cái lắc tay vỏ sò nho nhỏ kia ra trước khi đi làm.
Khi cô ý thức được phản ứng của bản thân thì đã quá muộn để dừng lại.
Tống Thư cố gắng kiềm chế cảm xúc, xoay người, biểu cảm trên mặt phù hợp mà lộ ra chút nghi hoặc: "Tần tổng, ngài vừa mới gọi tôi sao? Thật xin lỗi, tôi không nghe rõ."
Tần Lâu trầm mặc.
Hắn không chớp mắt mà nhìn cô chăm chú, ánh mắt tối tăm, sâu thẳm. Đôi mắt hắn dõi theo từng tấc trên ngũ quan của cô, không hề bỏ sót thứ gì, như thể bây giờ mới nghiêm túc nhìn rõ người con gái ở trước mặt mình như thế.
Trong nhà ăn, hai người đứng cùng nhau yên lặng hơn mười giây, phòng tuân thủ pháp lý cách chỗ này gần nhất, bọn họ xấu hổ đến nỗi không biết nên đặt tay chân ở đâu, cuối cùng vẫn là Diêu Ý Cầm bước lên làm người hòa giải.
"Tần tổng, ngài vừa mới là...?"
Ngữ khí mặc dù là dò xét nhưng lại cẩn thận từng li từng tí, cô sợ hòa giải không thành, không khéo lại dây vào mình.
Tần Lâu tựa hồ rốt cuộc cũng từ thanh âm của người thứ ba xen vào mà hồi phục tinh thần.
Hắn không quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-can/470471/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.