*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Văn Văn
Beta: LinhBng929
Cánh cửa lại một lần nữa đóng lại.
Tống Thư quay người lại trầm ngâm. Cô không biết đó có phải là ảo giác của chính mình hay không, luôn cảm thấy đoạn thời gian gần đây Tần Lâu có chút cổ quái------tuy rằng sự cổ quái là phong cách nhất quán của những kẻ điên, nhưng gần đây lại giống như cùng trước kia hoàn toàn bất đồng.
Ví như, cô cảm thấy cái loại cổ quái bây giờ này....đều là hướng cô mà tới.
"Chị."
Giọng nói bên tai gọi Tống Thư thoát ra khỏi suy nghĩ, cô quay đầu lại. Phát hiện Loan Xảo Khuynh không biết từ khi nào đã đứng trên ghế tựa của chính mình bên cạnh, đầy mặt cừu đại khổ thâm*.
*Cừu đại khổ thâm: thù hận vô cùng, luôn bị ức hiếp mà sinh ra thù hận, căm tức.
"Làm sao vậy?" Tống Thư nghĩ nghĩ:"Làm bài tập quá khó khăn sao?"
Loan Xảo Khuynh:"....."
Loan Xảo Khuynh:" Ah---ah---ah!!! Chị có thể biết bất kì điều gì khác ngoại trừ việc làm bài tập không?"
Tống Thư biểu tình không thay đổi:"Em đã bỏ ba môn không thi trong ban vào cuối học kỳ 1, chị còn chưa nói cùng với dì của em đâu."
Loan Xảo Khuynh:"......." Cô bé không nên hỏi.
Loan Xảo Khuynh từ bỏ đường hướng dẫn suy nghĩ đối với Tống Thư, trực tiếp đem người từ ghế trên kéo xuống, hướng đến toilet ở sảnh bên.
"Không được, không được. Em nhịn không nổi nữa, chuyện này em nhất định phải nói rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-can/470460/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.