Editor + Beta: quynhnhuuu110997
Tống Thư ngửa đầu nhìn lên.
"Tôi chán ghét búp bê." Cậu cười đùa cợt, lại liếc thấy ánh mắt lạnh băng của cô bé.
Vâng, bé cũng không thích.
"Lần trước có người tặng búp bê cho tôi đã bị tôi xé nát, đem vứt vào bể bơi nước vào đầy cả miệng."
Thiếu niên dừng lại, hai tay trên lan can chống hai bên người lại cúi người về phía trước một lần nữa, dù khoảng cách độ cao gần mười thước lại giống như bao phủ trên người cô bé.
Cậu lung lay như sắp đổ đến nơi, lại nhếch góc môi, hướng đến Tống Thư không một tiếng động mà cười.
Không hề che dấu ác ý cùng điên cuồng:
"Búp bê - cô thích bể bơi không?"
Tống Thư nhìn cậu ta.
Trầm mặt thật lâu, bé không biểu cảm mà lắc lắc đầu.
Đợi nửa ngày vẫn không thấy Tống Thư có phản ứng nào khác, hết thảy đều không lường trước được sẽ như này, thiếu niên nhíu mi lại.
"Câm điếc hay đần độn?"
Không mở miệng là câm điếc, mở miệng lại đần độn.
Lần đầu tiên trong đời tiểu Tống Thư gặp phải lựa chọn khó khăn, biểu tình càng thêm mơ hồ.
"Hóa ra đều là không có gì cả."
Thiếu niên cười nhạo, tiếng gọi ầm ĩ từ người hầu truyền đến từ cầu thang phía sau lưng cậu. Trong mắt thiếu niên lộ vẻ phiền chán, xoay người lại, rơi vào rào chắn.
Cậu liếc mắt nhìn người con gái vẫn đang đứng bất động trên bãi cỏ phía trước mặt, lông mày càng nhíu chặt vào.
Vài giây sau cậu di chuyển ánh mắt lạnh như băng mà đùa cợt.
"Không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-can/470447/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.