Tuấn Lâm nghĩ ngợi rồi lim dim ngủ lúc nào không hay. Đến lúc Vy Vy gọi cửa tỉnh dậy thì đã 3 giờ chiều. Tuấn Lâm vẫn còn ngái ngủ mở cửa phòng. Vy Vy đã thay đồ xong xuôi, xem chừng muốn ra ngoài. "Anh Lâm, anh có bận không? Tôi cần phải mua tấm bảng để dạy học, rồi chiều về tưới rau, tưới hoa, nấu bữa tối, tối lại dạy học online. Lịch trình khá kín, anh có thể đi cùng tôi mua đồ được không?"
"Tối ăn mì cũng được, không cần nấu mất thời gian. Chờ tôi chút để thay đồ, còn nữa, bớt nói cảm ơn."
Vy Vy phì cười: "Cảm ơn, cảm ơn, trăm ngàn lần cảm ơn anh mới phải."
Tuấn Lâm không nói được lời nào, là cô cố tình chọc anh, anh quay lưng đóng cửa đi thay đồ. Vy Vy đề xuất đi lượn phố, cả tháng nay cô quanh quẩn khu này, chưa biết đâu với đâu, nay không ra siêu thị gần nhà nữa, cô muốn ngắm phố phường đông vui hơn. Tuấn Lâm lái xe chiều theo ý Vy Vy, hình như đưa cô đi đã dần trở thành nhiệm vụ bất khả kháng của anh. Anh đưa cô vào siêu thị sách - thiết bị trường học. Vy Vy lựa đồ rất nhanh, cô ôm tấm bảng khá nặng, lại muốn lựa thêm mấy cây bút viết bảng nên cứ lui cui chưa biết thế nào vừa ôm bảng vừa lựa bút. Không đành nhìn cô như vậy, Tuấn Lâm giành lấy tấm bảng, còn dặn dò cô mua thêm vài tấm lau bảng dùng dần. Vy Vy nhìn người đàn ông ôm bảng đi trước, cô đi sau như giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-can-em-noi-tieng-cam-on/2994232/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.