Tối muộn, hai người thư giãn trong bể bơi, tiết cuối thu mát dịu, máy cấp nhiệt làm nước bể âm ấm, ngâm mình thật thoải mái. Tuấn Lâm nhìn Vy Vy đang đăm chiêu như có tâm sự:
"Em đang nghĩ gì đấy?"
"Em nghĩ em là con rùa rụt cổ."
Vy Vy thành thật thú nhận.
"Giờ mới biết hơi muộn."
Tuấn Lâm không nhịn được lại muốn trêu chọc cô.
"Em đang nói thật lòng mà."
Vy Vy bày ra khuôn mặt giận dỗi.
"Thì anh có nói em không thật đâu, anh cũng nhìn ra em nghĩ gì, anh muốn em tự nhận ra được thì tốt hơn."
"Em không đủ mạnh mẽ như chị Diên Vỹ. Em luôn lo sợ, nếu một ngày anh chán em, một ngày mẹ anh phát hiện ra chuyện em với anh, rồi gia đình anh cấm đoán các thứ, có phải anh sẽ bỏ rơi em, rồi em lại thành con ngốc bơ vơ, lạc lõng."
"Em không tin vào anh à, anh không đủ bản lĩnh khiến em có thể dựa dẫm vào anh hay sao? Mẹ anh hay gia đình anh đều không can thiệp vào cuộc sống của anh. Chuyện tình cảm là của riêng em và anh mà thôi."
"Em tin vào năng lực của anh, chỉ là bản thân em tự áp đặt suy nghĩ đó thôi."
Tuấn Lâm kéo cô lại gần hơn, hôn lên tóc mai đã ướt nước của Vy Vy:
"Tin tưởng anh, không cần nghĩ gì cả, tình cảm anh giành cho em là duy nhất, không đổi thay."
Vy Vy bị những lời nói của anh làm tan chảy, cô nhướn cằm lên hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-can-em-noi-tieng-cam-on/2994210/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.