Editor: Văn Văn
Beta: LinhBng929
Nói xong câu đó, rốt cuộc cậu bé cũng thu hồi ánh mắt, xoay người đi xuống lầu.
Bình bịch, bình bịch, bình bịch, bình bịch.......
Cậu bé giống như dẫm theo một nhịp nào đó, trong căn phòng an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bước chân của cậu dừng ở cầu thang trên sàn nhà, nghe rõ thì là tiếng bước chân vui sướng. Nhịp này hợp lại cùng một chỗ, khối Rubik trong tay cậu bé cũng quay nhanh mà chuyển động.
Khóe miệng thiếu niên nâng lên một độ cong mãi mãi không thay đổi. Phóng túng cùng không đúng đắn------giống như một đứa trẻ rất nghịch ngợm phù hợp độ tuổi của mình.
Nhưng ngay cả những người giúp việc 10 hay 20 tuổi ở dưới lầu cũng không ai dám đem cậu bé xem thành một đứa trẻ bình thường.
Bọn họ im như ve sầu mùa đông, không rên nỗi một tiếng.
Tống Thư không có cùng cảm xúc với hầu hết mọi người.
Cho nên lầu một mặc dù nhiều người nhưng chỉ có một mình cô bé thả lỏng.
Tống Thư biết thiếu niên gọi là Tần Lâu này nhìn mình bằng ánh mắt hoàn toàn khác lúc ở bên ngoài. Nhưng vì sao nó lại khác? Cô bé không hiểu, cũng không thèm quan tâm hiểu hay không.
Cô bé ngồi lại vào một góc trên ghế sofa một mình.
Người giúp việc đã mang ba lô cho bé, trong đó có một cuốn album ảnh mà cô bé luôn mang theo bên mình. Cô bé đem nó lật ra.
Có người giúp việc xem trộm, ánh mắt không che dấu được sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-can-2/2644184/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.