Tiểu Diệp Tô vò vò góc áo rách nát của mình, cúi đầu không dám nhìn người cha ma men của nó. “Cha, Nữu Nữu đói.” Diệp Tô nhìn chính mình khi còn bé mà vô cùng đau lòng, cô muốn đến gần ôm lấy chính mình, Kỷ Hằng lại giống như một cây cọc ở trước mặt tiểu Diệp Tô, Diệp Tô đẩy đẩy nhưng hắn không thèm nhúc nhích. Diệp Tô bất mãn chu miệng, chỉ có thể ngồi xổm bên cạnh Kỷ Hằng. Người cha ma men nghe tiểu Diệp Tô nói lại rót một ngụm rượu vào miệng, rượu tràn ra theo cằm giọt xuống, rơi trên mặt tiểu Diệp Tô. Tiểu Diệp Tô đói bụng dùng ngón tay chấm rượu trên mặt rồi cho vào miệng, khi nếm được hương vị thì khuôn mặt nhỏ lập tức cau lại. Thật cay, tại sao cha lại thích uống thứ đồ khó uống như vậy. Cha Diệp Tô nhìn thoáng qua khuôn mặt nhăn nhó của con gái nhỏ rồi bật cười, ông buông bầu rượu ra, duỗi tay sờ soạng khắp người. Cha Diệp Tô lấy ra mấy túi tiền, hoặc là trống rỗng hoặc là bị thủng, ông tìm một hồi mới thấy một đồng tiền từ đế giày. “Đây, cầm đi đi.” Tiểu Diệp Tô nhận đồng tiền từ tay cha, khuôn mặt nhỏ đen đúa cười lộ ra những chiếc răng trắng nhỏ: “Cảm ơn cha!” rồi vui vẻ hớn hở, tung tăng chạy đi. Kỷ Hằng lập tức đứng lên dõi theo, Diệp Tô bị hắn chắn ở phía sau. “Lão gia.” Diệp Tô đứng phía sau kéo kéo tay áo Kỷ Hằng: “Chúng ta vẫn nên nghĩ cách đi ra ngoài đi, cái kia, tôi chỉ đi mua cái gì đó ăn, không có gì để xem đâu.” Kỷ Hằng không nói lời nào, thừa dịp nắm lấy bàn tay đang kéo tay áo hắn rồi đi theo tiểu Diệp Tô. Diệp Tô: “…” Tiểu Diệp Tô đi đến một tiệm bánh bao nghi ngút hơi nóng. Một văn tiền có thể mua hai cái màn thầu nhưng chỉ mua được 1 cái bánh bao. Màn thầu chống đói hơn bánh bao, nhưng bánh bao lại ngon hơn màn thầu. Tiểu Diệp Tô khó chọn. “Muốn mua cái gì? Không mua thì đừng đứng ở đây ảnh hưởng tới việc buôn bán của ta.” Ông chủ nhìn tiểu Diệp Tô bẩn thỉu đang nhìn chằm chằm vào mẻ bánh bao hấp của mình, không kiên nhẫn nói. “Con muốn…” Tiểu Diệp Tô mở bàn tay nhỏ ra, đồng tiền bị cô bé cầm chặt dính đầy mồ hôi. “Con muốn một cái bánh bao.” Ông chủ lấy đồng tiền, tiểu Diệp Tô cầm bánh bao không nỡ ăn, liếm lớp bột bên ngoài từng chút một. Một tay Diệp Tô bị Kỷ Hằng nắm, tay còn lại kéo kéo ống tay áo của hắn: “Lão gia, nhìn mua bánh bao xong thì chúng ta có thể đi rồi đó.” Kỷ Hằng đột nhiên kéo Diệp Tô đến trước mặt, tay cô phải để ở trước ngực hai người mới không chạm vào nhau. “Còn đói không?” Kỷ Hằng cúi đầu sát vào tai cô. Diệp Tô bị hành động thân mật bất ngờ này của hắn làm cho mất tự nhiên, vành tai đỏ cả lên. “Không, không đói bụng.” Đồ ăn của Kỷ phủ các người có cá, có thịt, có gạo trắng, bánh bao tôi ăn ngán rồi. Kỷ Hằng ôm Diệp Tô một lát rồi buông ra, tiếp tục nhìn tiểu Diệp Tô cúi đầu liếm từng chút bánh bao ở trên đường. Diệp Tô bắt đầu hơi luống cuống, vì cô nhớ rất rõ… “Giá! Giá!” Trên đường đột nhiên vang lên loạt âm thanh phóng ngựa. Không biết là cậu ấm nhà ai phóng ngựa trên phố giữa ban ngày ban mặt, người đi đường sợ tới mức bỏ trốn khắp nơi, trứng gà rau cải bay tứ tung, nữ nhân, trẻ nhỏ bị dọa sợ. Gần mười người cưỡi ngựa chạy như bay đến, tốc độ quá nhanh, chỉ có thể loáng thoáng thấy người cầm đầu cưỡi ngựa là một thiếu niên choai choai. Tiểu Diệp Tô cầm bánh bao nhìn ngựa đang xông tới mình mà sợ tới mức sững sờ. “Tránh ra!” Thiếu niên trên lưng ngựa hô to, giọng nói vào tai Diệp Tô, không hiểu sao cô có cảm giác rất quen thuộc. Kỷ Hằng đang nắm tay cô đột nhiên xông ra ngoài, hắn chạy như bay đến bên cạnh tiểu Diệp Tô, muốn ôm cô bé tránh đi, nhưng lại quên đây chỉ là ảo giác, ôm vào khoảng không khiến hắn té trên mặt đất, phát ra một tiếng trầm đục. Diệp Tô bị hành động này của hắn làm cho sợ, trong nháy mắt thiếu niên ngồi trên ngựa kia ghìm dây cương như trong trí nhớ của cô, con ngựa nhảy thẳng qua đỉnh đầu của tiểu Diệp Tô đang đứng ngây ngốc. Tùy tùng đi theo phía sau thiếu niên cưỡi ngựa vòng qua Diệp Tô. “Lão gia.” Diệp Tô hét lên rồi vội vàng chạy đến dìu Kỷ Hằng: “Lão gia, người không sao chứ?!” Đầu óc của Kỷ Hằng trong mơ có vấn đề, vậy mà lại quên đây chỉ là ảo giác, phấn đấu quên mình lao ra cứu tiểu Diệp Tô. Đột nhiên Diệp Tô cảm thấy mũi cay cay, cô kéo một cánh tay Kỷ Hằng để hắn ngồi dậy: “Lão gia, có bị thương không?” Hốc mắt cô đỏ hoe nhìn khắp người Kỷ Hằng xem có bị thương ở đâu không. “Không sao.” Tim Kỷ Hằng đập nhanh, ngồi bệt dưới đất, Diệp Tô chủ động ôm một cánh tay hắn rồi ngồi cùng nhau. Trên đường đã khôi phục lại, người đến người đi tấp nập. Tiểu Diệp Tô bị ngựa bay qua đầu còn đang ngơ ngác không có phản ứng, lòng bàn tay đã trống trơn. Chiếc bánh bao béo trắng rơi khỏi tay trong nỗi kinh sợ vừa rồi, nó lăn vài vòng trên mặt đất rồi ngừng trong một đống bùn. “Bánh bao của mình.” khi tiểu Diệp Tô ý thức được bàn tay mình trống trơn thì lập tức hoàn hồn, cô bé kêu ra tiếng rồi dùng cả tay lẫn chân bò về phía vũng bùn kia. Lớp vỏ ngoài của bánh bao chưa ăn miếng nào đã dính đầy bùn. Tiểu Diệp Tô vớt bánh bao từ vũng bùn lên rồi bật khóc: “Bánh bao của mình, hu hu... Bánh bao của mình…” Tiểu Diệp Tô cầm cái bánh bao đen thui mở miệng khóc lớn, Kỷ Hằng nhìn chằm chằm tiểu Diệp Tô, lông này càng lúc càng nhíu chặt, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng. Diệp Tô ôm cánh tay Kỷ Hằng, cô vươn người ra phía trước chắn trước mắt hắn, hơi làm nũng nói: “Lão gia, chúng ta không nhìn có được không?” “Tại sao?” Kỷ Hằng giơ tay sờ má Diệp Tô rồi nghiêng đầu, thấy tiểu Diệp Tô đang nhìn chằm chằm chiếc bánh bao mà suy nghĩ, yết hầu giật giật. Sao người này lại cố chấp như vậy? Nhất định phải nhìn. Diệp Tô khuyên hồi lâu cũng có chút tức giận, cô xoay người ngồi cạnh hắn, không ôm cánh tay hắn nữa. “Nhìn đi, nhìn đi, vậy anh nhìn xong thì không được mắng tôi, càng không được cười lời nói của tôi.” Kỷ Hằng không lên tiếng, hắn dùng một tay ôm qua đôi vai gầy của nàng, một tay nắm bàn tay nhỏ. Tiểu Diệp Tô cầm cái bánh bao dính bùn suy nghĩ hồi lâu, nhìn trái nhìn phải thấy không ai chú ý tới mình, sau đó lại cúi đầu nhìn bánh bao trong tay mà nuốt một ngụm nước miếng, rồi mở miệng ra cắn một miếng lớn. Diệp Tô lớn nhắm mắt, không dám nhìn thẳng. Chắc chắn Kỷ Hằng sẽ buông lời chê cười cô, có khi còn mắng cô. Lúc trước khi ở Kỷ phủ, lần đầu cô ngồi ăn cơm chung bàn với hắn, gắp đồ ăn không cẩn thận làm rơi trên mặt bàn, Diệp Tô muốn gắp lên ăn luôn, nhưng đũa còn chưa vươn ra đã bị Kỷ Hằng dùng đũa của hắn đánh lên mu bàn tay cô. “Học thói quen xấu ở đâu vậy, quá bẩn.” Kỷ Hằng mười chín tuổi dạy Diệp Tô mười bốn tuổi như dạy một đứa trẻ. Đến bây giờ Diệp Tô vẫn nhớ như in vẻ mặt và giọng điệu chán ghét của Kỷ Hằng khi nói câu này, giống như là nhìn đứa ăn xin dơ bẩn ngoài đường. Chán ghét thì cứ chán ghét đi, Diệp Tô mười bốn tuổi xoa xoa mu bàn tay bị đánh, tuy bên ngoài không lên tiếng nhưng cái miệng nhỏ đã ngầm nhếch lên - mỗi đêm ngươi đem ta lên giường hôn ta, còn lấy cái thứ kia chọc vào ta sao không chê bẩn đi? Diệp Tô đợi một lúc lâu mà không nghe tiếng cười nhạo của người bên cạnh bèn mở mắt ra, cô phát hiện tiểu Diệp Tô đã ăn xong bánh bao đầy bùn và bắt đầu liếm ngón tay. Sao lại thế này? Cô ăn làm rơi thức ăn trên bàn thôi là Kỷ Hằng đã nói, bây giờ cô ăn bánh bao dính bùn trước mặt Kỷ Hằng mà hắn không hề có chút phản ứng nào, cười chế giễu đâu? Răn dạy đâu? Thậm chí dùng cách xử phạt về thân thể đâu? Hay là, hắn muốn dùng chiêu mạnh hơn? Diệp Tô không khỏi rùng mình, cô gấp gáp quay đầu muốn quan sát biểu hiện của người bên cạnh. Không ngờ còn chưa quay đầu thì thân thể đã bị người ta ôm chặt trong ngực. “Này này!” Diệp Tô không biết nên đặt tay ở đâu, thân thể hai người dán sát vào nhau. Diệp Tô chép miệng muốn khóc, cô không mặc nội y mà! Hiện tại cô có thể cảm nhận được hai con thỏ tròn tròn mập mập của mình bị ngực của người đàn ông nào đó đè dẹp lép. Muốn chiếm tiện nghi của cô có thể nói trước một tiếng hay không? Diệp Tô muốn đẩy Kỷ Hằng ra, Kỷ Hằng lại dùng sức ôm cô thật chặt. Con thỏ béo đã hoàn toàn biến thành con thỏ dẹp. “Diệp Tô.” Môi Kỷ Hằng kề sát vào tai Diệp Tô, giọng nói dịu dàng giống như được ướp đường, khiến người nghe cảm thấy tê dại: “Nàng đã đi đâu vậy?” Ta tìm nàng trở về, mời đầu bếp tốt nhất thiên hạ hấp bánh bao cho nàng ăn. “Tôi…” Hắn đột nhiên ôn nhu khiếm Diệp Tô không biết phải làm sao: “Tôi đi…” Diệp Tô vừa nói hai chữ lại đột nhiên phát hiện cảnh tượng chung quanh lại thay đổi. “Lão gia mau nhìn, mau nhìn xem!” Cô vội vỗ vỗ lưng Kỷ Hằng. Kỷ Hằng không vui buông Diệp Tô ra: “Nhìn cái gì? Diệp Tô tập trung tinh thần. Trước mắt vó ngựa chạy như bay, thiếu niên cầm đầu cho ngựa dừng trước cửa có tấm biển viết chữ ‘Kỷ phủ’ rất to. Khuôn mặt Kỷ Hằng cứng đờ trong nháy mắt. “Ta đã về rồi!” Thiếu niên xoay người xuống ngựa đi bộ vào, xung quanh lập tức có nha hoàn đưa khăn tay lên. Có một ma ma trung niên đi lên trước: “Thiếu gia, hôm nay trong phủ hầm tổ yến, nhân lúc còn nóng ngài mau nếm thử.” “Được rồi được rồi, các ngươi lui xuống trước đi.” Thiếu niên không kiên nhẫn bắt đầu đuổi người. Chờ các nha hoàn lớn bé đi hết, thiếu niên cởi bỏ quần áo đầy mồ hôi, trên ngực đã có không ít cơ bắp. Một lúc lâu sau thiếu niên mới bưng chén tổ yến lên thử một ngụm, có lẽ do cảm thấy hương vị không tốt nên thuận tay đổ vào ống nhổ. Bên tai Kỷ Hằng vang lên tiếng canh cách, hẳn là cô gái nào đó đang nghiến răng. Mắt Diệp Tô như muốn phun lửa, thiếu niên môi hồng răng trắng tuấn tú đến mức nhìn không chân thật kia, trừ Kỷ Hằng thì còn có thể là ai?! Một bên là tiểu Diệp Tô gặm bánh bao dính bùn, một bên là thiếu niên Kỷ Hằng gây ra chuyện vừa về tới Kỷ phủ đã thuận tay đổ chén tổ yến. Thì ra người cưỡi ngựa giống tên điên làm loạn trên phố hại tôi ăn bánh bao dính bùn là anh, Diệp Tô trừng mắt liếc Kỷ Hằng một cái, không giận mà cười. Bà đây dù có chết thì anh cũng đừng mong biết bà ở đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]