"Ta có ý gì, ngươi còn không rõ sao?" Chu Dung liếc xéo Diệp Tô, sự khinh miệt trong đáy mắt khiến người ta thấy kinh sợ.
Ánh mắt Diệp Tô bất định, lắc đầu ngoày nguậy, lui về phía sau hai bước: "Ngươi, ngươi đừng nói bậy."
"Nói bậy? Ha ha ha ha, ta nói bậy?" Chu Dung chống nạnh cười to vài tiếng: "Ta nói bậy cái gì nhỉ?"
Cô ta từng bước tới gần Diệp Tô, nghiến răng nghiến lợi.
"Là nói bậy ngươi theo lão gia năm năm cũng không sinh con được, lại để lão gia thay ngươi gánh lời đồn mang bệnh kín trên người sao?"
Diệp Tô bỗng chốc trừng lớn mắt, môi mấp máy hai cái, vẻ mặt khó tin.
Chu Dung nhướng một đuôi chân mày, khóe miệng cười cười, giống như đang hưởng thụ dáng vẻ chật vật hiện tại của Diệp Tô.
Diệp Tô hít sâu một hơi, nắm chặt tay, cố gắng bình ổn tâm trạng, trừng lại Chu Dung: "Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao? Trong phủ nhiều nữ nhân không có con như vậy, ngươi dựa vào đâu nói chỉ có ta không sinh được con, cho dù có vấn đề đi nữa, thì phần lớn cũng là do trên người Kỷ Hằng thôi."
Nhớ lại trước đó, cô ngồi kiệu hơn nửa ngày đi bái phật, chính là vì cầu Bồ Tát phù hộ, để Kỷ Hằng hăng hái một chút, sau khi từ Kim Lăng trở về sẽ cho cô mang thai một đứa con.
Chu Dung như là nghe xong một chuyện cười lớn, đột nhiên phá lên cười ha hả, cười xong một hồi, Chu Dung bắt lấu cổ tay Diệp Tô, gằn từng chữ một: "Tiện nhân, lão gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-anh-lai-xanh-roi/1502398/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.