Dưới ánh đèn lờ mờ trên đường có ba bóng người đen kịt, trong đó có một bóng người trên đầu có một vòng sáng, xanh biếc, như là cỏ xanh trong gió xuân ấm áp.
Kỷ Hằng trầm mặt, kéo cậu nhóc đang dính trong lòng Diệp Tô ra, thả và người mình.
"Ư... Đau quá..."
Thiếu niên rên rỉ đứt quãng, vô lực vỗ vào ngực Kỷ Hằng: "Em không muốn yêu quái, em muốn chị thiên sứ."
Diệp Tô lại kinh ngạc kêu lên một tiếng, chỉ vào đỉnh đầu Kỷ Hằng trợn mắt hốc mồm: "Anh anh anh, có phải trên đầu anh có cái bóng đèn hay không, nói mở liền mở nói tắt liền tắt."
"Đàng hoàng một chút coi!" Kỷ Hằng không trả lời Diệp Tô, chỉ rống lên một câu với cậu nhóc không an phận trên người anh.
Thiếu niên lập tức bị dọa đến chấn động, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở như con vật nhỏ bị thương, quay đầu nhìn về phía Diệp Tô, đôi mắt to ngập ánh nước long lanh, đầy sợ hãi và ấm ức.
"Hay là để em đi." Diệp Tô nhận được ánh mắt cầu cứu của cậu, tay muốn kéo cậu từ trên người Kỷ Hằng qua.
Kỷ Hằng nhanh tay lẹ mắt, một giây trước khi tay Diệp Tô chạm tới đã nâng cậu nhóc từ dưới đất lên.
"Đi bệnh viện trước."
"Vậy trên đầu anh. . ."
"Lát nữa nói với em."
Khoa cấp cứu của bệnh viện cộng đồng khá vắng vẻ, bên ngoài hành lang trang nghiêm yên tĩnh vang lên một tràng tiếng cười càn quấy xảo quyệt lại đắc ý.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ánh sáng này..."
"Im lặng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-anh-lai-xanh-roi/1502379/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.