Từ lúc ta bắt đầu biết ý thức đã được dì Bạch nuôi nấng lên người.
Dì ấy nói cho ta biết, lúc ta con bé, cha mẹ ta vì một số nguyên nhân ngoài ý muốn mà qua đời, dì ấy nói cho ta biết: đôi mắt màu tím của ta là bằng chứng ta có thể leo lên vị trí gia chủ Ti gia, dì ấy nói cho ta biết: ta nhất định phải cố gắng nỗ lực hết sức để rèn luyện để nâng cao bản thân, mới xứng với danh hiệu gia chủ, dì ấy nói cho ta biết………
Dì Bạch là người thân duy nhất của ta, cho nên việc gì ta cũng nghe theo dì ấy, cho dù mới có bốn, năm tuổi cũng cắn răng theo thiếu niên mười mấy tuổi huấn luyện, hơn nữa thầy dạy của Võ bộ cũng chưa bao giờ vì ta được dì Bạch nuôi lớn mà ưu ái ta.
Ta hi vọng có thể làm cho trên mặt dì Bạch nở một nụ cười, mặc dù, trong ấn tượng của ta, dì ấy chưa khi nào vui vẻ, ta biết rõ, trong lòng dì ấy có nỗi nhớ cùng với nỗi đau rất sâu đậm.
Ta kính yêu dì Bạch như vậy, cả đời của ta, làm trái với ý của dì ấy có hai lần, vẻn vẹn có hai lần.
Có lẽ từ sâu thẳm trong nơi tối tăm dẫn dắt, khiến ta vì hai người mà đối đầu với dì Bạch, hai người đó có vẻ ngoài giống hệt nhau.
Người thứ nhất là Ti Lưu Dật.
Khi ta nghe được tin đứa con út của gia chủ Ti gia bị thất lạc bên ngoài cuối cùng cũng tìm được, hơn nữa lại có đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575638/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.