Ý thức đã thanh tỉnh lại, nhưng mà Tiêu Dật vẫn nhắm hai mắt không muốn mở, nó cảm nhận được rõ ràng ánh mắt nóng bỏng của người bên cạnh, không ngừng đảo qua khắp người nó.
Nó không biết sau khi mở mắt nên đối diện với chuyện đã xảy ra như thế nào, lại không muốn nhìn thấy bộ mặt hồ ly trêu trọc của Ti Tu Dạ.
Ta đang ngủ a, ngủ a, cái gì cũng không biết, tốt nhất là chờ người cảm thấy chán rồi, có chuyện rời đi trước …….Ô……
Đây là cái gì?
Ti Tu Dạ buồn cười nhìn Tiêu Dật giả bộ ngủ trốn tránh, ghé lại gần hôn lên môi nó.
Ta thật sự muốn xem con chịu đựng được đến khi nào.
“Xem ra, anh muốn giết tôi hả!”.
Tiêu Dật nín đến đỏ mặt, cuối cùng cũng không chịu được nữa, mở mắt đẩy Ti Tu Dạ ra.
“Dật Nhi tỉnh rồi à?”.Ti Tu Dạ giả bộ như mới phát hiện ra.
Biết rõ là Ti Tu Dạ đang cố tình, Tiêu Dật cũng khó có thể nói được gì, chỉ có thể căm tức trừng mắt hắn một cái.
“Muốn dậy rồi sao?”.Ti Tu Dạ ngồi dậy, đường cong tuyệt đẹp của nửa người trên theo chiếc chăn tuột xuống lộ ra những dấu vết giống nhau của cảm xúc mãnh liệt rải rác khắp làn da trắng nõn, mặt Tiêu Dật nóng lên, quay đầu đi chỗ khác.
Lại bất ngờ quay đầu lại hỏi Ti Tu Dạ: “Cha biết rồi? Biết khi nào?”.
Ti Tu Dạ đang mặc quần áo: “Biết cái gì?”.
“Cha gọi ta là Dật Nhi”.Tiêu Dật chỉ ra.
“À, chuyện con khôi phục trí nhớ ấy hả, ta đã sớm đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575635/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.