Trong phòng, có hai người nói chuyện.
“Vì sao cậu lại cảm thấy hứng thú với Ti Lưu Dật như vậy?”.
“Tôi có sao?”.
“Không cần giả ngu, tôi thấy rõ hết rồi”.
“Cậu nói có thì cho là có đi, cậu ấy lại đúng sở thích của tôi nữa chứ”.
“Tôi không biết vì sao hắn trưởng thành lại ra như thế, nhưng mà, cậu ta, là người tốt, cậu đừng, cậu đừng…..”.
“Cậu muốn nói gì?”.
“Cậu đừng làm tổn thương cậu ấy”.
“Cậu đang ra lệnh cho ta sao? Đừng quên hoàn cảnh hiện tại của cậu, cậu bây giờ vẫn còn thời gian lo cho người khác sao?”.
“…Tôi biết rồi”.
Một người im lặng lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn một người.
“Người ta không thể tổn thương nhất, chính là cậu ấy a”.
…..
Tiêu Dật đem chuyện tới lâu đài cổ của Lâm Ảnh nói cho Ti Tu Dạ, Ti Tu Dạ trầm mặc một hồi rồi cũng đồng ý với nó.
“Dật Nhi, ngươi trưởng thành rồi, có một số việc làm theo ý mình ta cũng không ngăn cản, ngươi chỉ cần biết, ta làm tất cả mọi chuyện đều vì tốt cho ngươi”.
Cũng bởi vậy mà Tiêu Dật không làm gì mà cũng cảm thấy áy náy mấy phần, cảm giác giống như mình tổn thương tấm lòng của Ti Tu Dạ.Cho nên, đến thời gian hạnh phúc buổi tối, Tiêu Dật cũng có một chút lấy lòng, làm một số tư thế xấu hổ, yêu cầu nào của Ti Tu Dạ cũng đồng ý, kết quả làm cho tính điên cuồng của Ti Tu Dạ trỗi dậy,dày vò nó đến tận gần sáng (Ôi mẹ ơi, anh Dạ trâu quá )
Tiêu Dật mệt đến bất tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575621/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.