Chương trước
Chương sau
Trong một căn phòng có cửa sổ sát đất lớn, có một thiếu niên tuyệt mỹ đang ngồi, khẽ cúi đầu, đôi mắt tím thuần khiết bị đôi hàng lông mi dài che một nửa, ngón tay thon dài lật từng trang sách, người khẽ tựa vào ghế, hai chân vắt chéo, tất cả những đường nét tinh tế trung tính đều được phô bày rõ nét.
Trên chiếc bàn thủy tinh trong suốt, có để một chén hồng trả vẫn còn tỏa khói, một lọ hoa có cắm những bông hoa nho nhỏ màu tím nhạt, tỏa ra một vẻ thanh nhã, nhạn hạ.
Hễ là một sinh viên nào đi qua đều không tự chủ được mà dừng chân lại, im lặng ngắm cảnh tượng này, những sinh viên còn đang nô đùa cười cợt cũng không dám tạo ra tiếng động dù là nhỏ nhất, sợ quấy rầy đến thiếu niên tuyệt mỹ kia.
“Tiểu Dật Dật ơi”. Ngả Tình bắt chước cách nhảy của thỏ, chạy tung tăng vào.
“Thấy sao, không gian cũng không đến nỗi tệ phải không? Đã nói rồi mà, tuyệt đối sẽ không làm cậu thất vọng”.
Đem quyển sách đặt lên trên bàn thủy tinh, Tiêu Dật nhàn nhạt nói: “Ừ, cũng có thể nói là như vậy”.
“Cái gì gọi là cũng có thể”.Ngả Tình bĩu môi: “Rõ ràng là rất tốt mà, Tiểu Dật Dật thật khó tính”.
Một tay chống cắm, Tiêu Dật nghiêng đầu nhìn Ngả Tình: “Vậy thì, Ngả Ngả có thể giải thích cho tôi: tại sao bên ngoài lại có nhiều người như vậy không?”.
Ngả Tình nhìn thoáng qua đám người ở bên ngoài: “Bọn họ đều là bị cậu thu hút đến, không liên quan đến tôi”.
“Lắp một chiếc cửa sổ sát đất lớn như vậy, chẳng lẽ không phải Ngả Ngả cố tình triển lãm cho người khác nhìn hay sao?”.
“Không phải đâu”.Ngả Tình hít thở như không đủ không khí: “Người ta chỉ muốn để cậu hưởng thụ ánh nắng mặt trời một chút không được sao?”.
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Tiêu Dật cũng không so đo cùng với Ngả Tình nữa, dù sao mấy người bên ngoài kia cũng không quấy rầy gì đến mình, coi như cho qua đi.
Nó đứng lên khiến cho Ngả Tình nhảy dựng lên: “Định làm gì vậy?”.
“Tôi phải về nhà rồi”.
Ngả Tình thở dài nhẹ nhõm, còn tưởng là Tiểu Dật Dật phát hiện ra mình lợi dụng cậu ấy để quảng cáo nên nổi khùng lên chứ.
“Ừ, cậu cũng về lẹ lên, đi đường cẩn thận nha”.
……………..
Tiểu Dật từ trên xe bước xuống, vừa mới đến cửa lớn của Ti gia chợt nghe thấy những tiếng bàn tán xì xào.
“Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”.Tiêu Dật nhìn những người ở trong phòng rồi hỏi Lâm Văn Thanh.
Lâm Văn Thanh nhìn đám người kia,  kéo Tiêu Dật vào phòng rồi đóng cửa lại.
“Đây là những người mà trưởng lão các nơi chọn được, hi vọng có một, hai người được ông chủ nhìn trúng giữ lại ở bên cạnh hầu hạ”.
Thấy dáng vẻ của Lâm Văn Thanh, Tiêu Dật cũng đoán được cái mà Lâm Văn Thanh gọi là hầu hạ có nghĩa là gì.
Nhưng, khi nó nhìn qua cửa sổ thủy tinh xem tình huống bên ngoài: “Nhưng sao lại toàn là nam vậy?”.
“Bởi vì những thiên kim tiểu thư lần trước của các trưởng lão đưa tới đều bị đưa về, ông chủ cũng nổi một trận lôi đình, cho nên bọn họ liền cho rằng ông chủ không thích phụ nữ”.
Lâm Văn Thanh vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Tiêu Dật vừa giải thích: “Hơn nữa, gần đây bọn họ cảm thấy tâm tình ông chủ không tốt, cho nên muốn lợi dụng cơ hội này thăm dò một chút”.
“Bọn họ rảnh quá phải không?”.Tiều Dật lạnh lùng hừ một cái: “Cả ngày chỉ nghĩ đến việc này, Ti gia vẫn giữ được vị trí đứng đầu trong bốn đại gia tộc  đúng là kì tích”.
“Tiểu thiếu gia…..”.
Lâm Văn Thanh thấy thái độ của Tiêu Dật cũng có chút lo lắng, chuyện lần trước bị  hai người Ti Lưu Du quậy cho nát bét, nhưng mà lúc đó Ti Lưu Dật cũng không hề tham gia, không ngờ rằng lúc này tiểu thiếu gia lại có hành động như vậy.
“Dù sao, daddy vẫn chưa về, ta cũng nên đi giúp cha sàng lọc một chút chứ nhỉ”.
Lâm Văn Thành nhìn theo dáng Tiêu Dật rời đi, trong lòng không khỏi thở dài, àizz, quả nhiên không ngoài dự đoán, các trưởng lão lại thất vọng rồi.
……….
Tiêu Dật vừa đi vào giữa đám người, với bề ngoài tuyệt mỹ cùng đôi mắt màu tím kia của nó khiến cho đám người đang nói chuyện xôn xao phải dừng lại.
“Chào Lưu Dật thiếu gia”.Vài người thông minh phản ứng nhanh, vội vàng chào hỏi.
Những người khác cũng tỉnh táo lại cũng vội vàng chào.
“Daddy của ta bây giờ vẫn chưa về nhà, với tư cách là một người con, ta muốn thay cha ta nhìn qua trước, dù sao, nếu một trong các ngươi được nhìn trúng thì cũng coi như là một nửa mẹ kế của ta rồi”.
Tiêu Dật lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên ghế salon: “Phiền mọi người xếp thành hàng”.
Đối với vị tiểu thiếu gia được gia chủ Ti gia yêu mến cưng chiều trong truyền thuyết này, đám đàn ông kia cũng không dám không nghe theo lời nó, tất cả đều im lặng mà đứng thành một hàng. Tiêu Dật cứ như vậy đảo qua đảo lại một hồi, xem qua một hồi,nào là khả ái đáng yêu nhanh nhẹn hoạt bát, nào là điềm đạm nho nhã, nào là yêu mị lẳng lơ, nào là đẹp trai sáng loáng……thể loại nào cũng có, ngay cả nó cũng không khỏi cảm thán, khả năng sưu tầm mỹ nhân của các trưởng lão quả thật là không tầm thường.
“Bắt đầu từ ngươi, nói xem nào, ngươi dựa vào cái gì mà càm thấy mình xứng đôi với daddy của ta”.
Thán phục rồi lại thán phục, những người này đều là vì miếng thịt béo Ti Tu Dạ mà đến, Tiêu Dật nghĩ đến đây thì trong lòng lại bắt đầu xuất hiện cảm giác chua xót.
“Tôi cảm thấy tính cách của mình rất cởi mở, vui tính hay nói đùa, có thể giải sầu cho gia chủ”.
Đúng a, nói như vậy, Ti Tu Dạ chỉ cần tìm một nghệ sĩ hài về không phải tốt hơn ngươi nhiều lần hay sao.
“Tôi đã tốt nghiệp đại học XX, có XXX chứng chỉ, tin rằng có thể giúp đỡ gia chủ một ít công việc”.
Còn trẻ mà đấy triển vọng như vậy sao không làm cấp dưới của Ti Tu Dạ.
“Cái tốt của tôi, chỉ có gia chủ tự mình thử mới có thể hiểu được”.
Người cho rằng ngươi là hàng hóa phải thử mới biết chắc, nhìn ngươi như thế này chắc là hàng giả kém chất lượng rồi.
….
Vẻ ngoài Tiêu Dật lạnh nhạt, nghe đám đàn ông kia tự giới thiệu về mình.Trong lòng cảm thấy khó chịu, không biết tại sao.
Đang lúc nó tức mấy lão trưởng lão ăn no rửng mỡ kia, tức chuyện Ti Tu Dạ không có chuyện gì cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, càng tức hơn là không hiểu trong lòng mình đang xảy ra chuyện gì thì một thân hình bé nhỏ lăn vào lòng nó.
“Anh”.
“Duệ Duệ, sao em lại tới đây?”. Tiêu Dật theo bản năng mà ôm lấy bé con ở trong lòng.
Theo sau là Lâm Văn Thanh đang lau mồ hôi, thở phì phò nói: “Là Tiêu tiểu thư đưa tới, Tiêu tiểu thư nói rằng cô ấy có chuyện, nên nhờ tiểu thiếu gia coi dùm”.
“Mommy của cháu đâu rồi”.
“Đã đi rồi”.
Tiêu Dật nheo mắt lại, e rằng Tiêu Mẫn Nhi muốn cùng Liêm Thu ra ngoài phè phỡn, sợ mình vạch trần, cũng lo mình từ chối trông Tiểu Thịt Viên nên mới trực tiếp ném Tiểu Thịt Viên rồi bỏ chạy như thế.
“Anh ơi, sao ở đây lại có nhiều mỹ nhân như vậy?”.
Lời nói ngây ngô của Ti Lưu Duệ chạy thẳng vào tai của Tiêu Dật, bỗng nhiên trong đầu nó hiện lên một ý nghĩ.
Ôm Tiểu Thịt Viên, Tiêu Dật quay lại với đám đàn ông kia nói: “Đây là em trai của ta, Ti Lưu Duệ”.
Mọi người lập tức chào: “Chào Lưu Duệ thiếu gia”.
“Hôm nay ta thấy mọi người đều hết sức thân thiết, thật hi vọng daddy ta có thể đem tất cả mọi người giữ lại.Cho nên ta lén nói cho mọi người biết, cha ta là người rất thích trẻ con”.
Nói xong, Tiêu Dật đặt Ti Lưu Duệ xuống đất, rồi nói với thằng bé: “Ngoan, không phải em rất thích người đẹp sao, ra chơi cùng họ đi”.
Như thế này cũng tốt,tháo xiềng xích cho tiểu sắc lang này, được anh trai cho phép, Ti Lưu Duệ liền lập tức vui tươi hớn hở chạy về phía đám người kia, còn không quên hô to: “Mỹ nhân, ta đến đây”.
Dù sao cũng chỉ là chăm sóc trẻ con thôi mà, chuyện này có gì khó, tất cả các mỹ nam đều nghĩ như vậy, nhưng thực tế, họ hoàn toàn đánh giá thấp năng lực của Ti Lưu Duệ.
……….
“Mỹ nhân, ôm một cái”.
Tức giận, người đàn ông nghiến răng nói: “Lưu Duệ thiếu gia, xin hỏi, tay của cậu đang sờ chỗ nào vậy?”.
Ti Lưu Duệ thu bàn tay nhỏ bé về bũi bũi môi, sau đó cười ha ha: “Mông của mỹ nhân thật là mềm mại”.
……..
“Mỹ nhân, không ôm ta, ta khóc cho mà coi”.
Có người trước làm gương, hai người đàn ông muốn giữ khoảng cách với Tiểu Thịt Viên, nhưng bởi vì lời đe dọa kia liền chạy đến ôm Ti Lưu Duệ.
“Mỹ nhân, trên người ngươi thơm tóa a”.Tiêu Thịt Viên vùi đầu trong lòng người đàn ông kia nói.
“Ưm ~ cậu, cậu đang làm gì đó!”. Người đàn ông không nhịn được mà kinh hô lên một tiếng, đem Tiểu Thịt Viên đẩy ra.
Nháy nháy con mắt to ngây thơ thánh thiện, Ti Lưu Duệ mếu máo: “Duệ Duệ đói bụng, muốn uống sữa cơ!”.
……
Đến cuối cùng, đến cả gã đàn ông có gan muốn Ti Tu Dạ sử dụng mình cũng kinh ngạc mà hô lên, miễn cưỡng kéo quần lên che khuất bộ vị quan trọng, hoảng hốt mà chạy.
Trong tay Ti Lưu Duệ còn nắm lấy một miếng vải, hai mắt híp lại nhìn nước da trắng nõn của người đàn ông đang chạy bán sống bán chết kia: “Ha ha, đùi rất mịn nha”.
………
Toàn bộ đại sảnh chỉ còn có ba người, Tiêu Dật, Ti Lưu Duệ và Lâm Văn Thanh đang lắc đầu.
“Anh, anh ơi, em làm có tốt không?”. Ti Lưu Duệ chạy đến trước mặt Tiêu Dật khoe công.
Tiêu Dật có chút kinh ngạc hỏi: “Duệ Duệ, vừa nãy……”.
“Anh không thích bọn họ, Duệ Duệ cũng không thích bọn họ, bọn họ ai cũng kém anh hết”.Ti Lưu Duệ ngẩng cao đầu lên nói.
Có thể nói, trẻ con là mẫn cảm nhất, hoặc là huynh đệ tương thông, phương pháp của Tiểu Thịt Viên khiến cho trong lòng Tiêu Dật cảm thấy ấm áp, đứa bé này, là đang muốn bảo vệ mình đây mà.
Nó ôm Ti Lưu Duệ vào lòng, hôn lên đôi má trắng nõn mịn màng: “Cám ơn Duệ Duệ”.
Tiểu Thịt Viên được Tiêu Dật chủ động hôn khiến cho đầu óc choáng váng, chỉ biết sung sướng ngây ngô nhìn Tiêu Dật.
Bỗng nhiên, Tiểu Thịt Cầu đang ngơ ngác bị ném vào lòng Lâm Văn Thanh.
“Sao cha lại có thể ném nó như vậy chứ?”.Tiêu Dật tức giận hỏi người đàn ông mặt mũi đang tối đen trước mặt.
Trừng Lâm Văn Thanh một cái, Ti Tu Dạ bất mãn nhìn chằm chằm đôi môi Tiêu Dật vừa hôn Ti Lưu Duệ, ánh mắt cáng lúc càng tối đen.
“Duệ Duệ vẫn còn là một đứa bé, cha như vậy  ưm————”.
Càng thấy đôi môi hồng kia hé mở lại càng quyến rũ mê người, Ti Tu Dạ lập tức cúi đầu xuống phủ lên.
Mạnh mẽ đưa chiếc lưỡi vào đôi môi đang đóng chặt khiến người ta buồn bực kia, dây dưa không ngừng, mãi đến khi đôi mắt màu tím của Tiêu Dật phủ một lớp sương, Ti Tu Dạ mới chậm rãi lui lại.
“Cha, cha, bên cạnh vẫn còn, vẫn còn có người đấy!”. Tiêu Dật yếu ớt trách móc Ti Tu Dạ, trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện một chút hồng.
“Chẳng có ai, ta vừa nãy đã khiến cho bọn họ lui hết rồi”.
Nói xong, ngón tay thon dài của Ti Tu Dạ khẽ vuốt lên đôi môi đỏ có chút sưng của Tiêu Dật.
“Nơi này là của ta, là của ta, cả người con, đều là của ta”.
Thấy Ti Tu Dạ vì một đứa bé mà nổi máu ghen, ánh mắt Tiêu Dật khẽ buông xuống: “Thì ra, cái gì của ta cũng là của cha, không chỉ là ta, chỉ cần Ti Tu Dạ nói một câu, thì sẽ có hàng loạt người xếp hàng tự nguyện mong là của cha”.
“Dật Nhi” Ti Tu Dạ nghe thấy những lời của Tiêu Dật không vừa ý lắm, dịu dàng ôm nó vào ngực: “Làm sao vậy? Lại có ai chọc con tức giận sao?”.
“Không có gì, chỉ là ta thấy ghét thôi, sao cái đám trưởng lão kia lại thích đưa người sang bên này cho cha như thế chứ? Vì sao ta lại không thể thoát ra chứ?”.
Ti Tu Dạ nghe câu trước của Tiêu Dật thì tâm trạng còn vui vẻ, nhưng nghe tiếp câu sau khiến cho hắn siết chặt cánh tay.
“Con nghĩ cũng không được nghĩ! Đời này, hai chúng ta nhất định sẽ buộc chặt lấy nhau, con có trốn cũng không thoát được đâu”.
“Nhỏ mọn”.Tiêu Dật vểnh môi lên nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
“Dật Nhi, chuyện hôm nay ta sẽ giải quyết ổn thỏa, con không cần nhúng tay vào, con chỉ cần tin rằng ta chỉ yêu mình con, thế là đủ rồi”.
Hiểu rõ chuyện phát sinh đến ngày hôm nay, cho nên khi nghĩ đến trưởng lão các nơi thì hàn ý trong lòng Ti Tu Dạ càng ngày càng nặng.
….
Ti Tu Dạ đi vào phòng làm việc giải quyết nốt một số việc vẫn chưa xong, nhân tiện nghĩ cách thăm dò vấn đề của các trưởng lão sau này sẽ thế nào.
Lâm Văn Thanh ôm Ti Lưu Duệ vào nhà bếp, một già một trẻ nghịch với những đồ ăn dùng để nấu cơm chiều, chơi vui không thể tả được.
Tiêu Dật sau khi về nhà vẫn chưa lên lầu, nên muốn trở về phòng nằm một chút.
Nó đẩy cửa ra, trong nháy mắt cảm thấy bên trong phòng có tiếng hít thở xa lạ, nhưng lại chẳng biết là của ai.
Trong phòng có hai người, một nam một nữ, người phụ nữ ăn mặc tiết kiệm vải đến không còn gì tiết kiệm hơn, những đường cong xinh đẹp của thiếu nữ được phô bày hết ra, chỉ cần một cái nhìn cũng có thể nhận ra là đang trần như nhộng, người đàn ông chỉ dùng chăn che đi một nửa người, tất cả đều bày ra một tư thế quyến rũ ở trên giường.
Lúc họ nhìn Tiêu Dật, lộ ra một tia nghi hoặc.
Tại lúc mở cửa phòng kia nhìn qua hai người, sau đó Tiêu Dật không thèm đếm xỉa đến bọn họ, đi về phía tủ quần áo.
“Lưu, Lưu Dật thiếu gia”.Người thiếu nữ lấy hết dũng khí, dò hỏi một câu.
“Các ngươi cứ tự nhiên, ta chỉ đến lấy một số thứ”.
Tiêu Dật sắc mặt không thay đổi, ôm lấy một đống đồ im lặng đi ra ngoài.
………
“Mấy người đang nói cái gì? Không đánh trống lảng sang chuyện khác, toàn bộ những gã đàn ông kia ta đều không muốn, nếu như các ngươi còn dám…….”.
Ti Tu Dạ lạnh lùng nhìn những khuôn mặt trên màn hình.
“Gia chủ vẫn chưa nhìn thấy sao? Chúng tôi đã chuẩn bị cho ngài một sự kinh ngạc”.
“Ta đã nói với ông là ý này không tốt rồi mà”.
“Ông nói ít đi vài câu đi, những người ta tuyển chọn đều là hàng cực phẩm đấy”.
“Gia chủ là sợ họ không sạch sẽ sao, yên tâm, chuyện này chúng tôi đã kiểm tra kĩ càng”.
“Các ngươi đang nói cái gì?”.
Lửa giận của Ti Tu Dạ càng ngày càng bùng phát khi nghe thấy cuộc nói chuyện ríu ra ríu rít của một đám lão già.
Một lát sau, cùng sắc mặt âm au, Ti Tu Dạ lao ra khỏi thư phòng, đá văng cửa phòng ngủ của mình.
Vài giây sau, thấy hai người không một mảnh vải che thân run rẩy chạy thẳng xuống lầu.
Lâm Văn Thanh đang ôm Ti Lưu Duệ cũng theo bản năng che hai mắt của Tiểu Thịt Viên lại.
“Ông chủ, đây là…..”.
Từ trên lầu đi xuống, Ti Tu Dạ cũng không trả lời vấn đề của Lâm Văn Thanh: “Dật Nhi đâu? Nó đâu rồi?”.
“Tiểu thiếu gia không có trong phòng ngủ sao?”.Lâm Văn Thanh thấy khó hiểu hỏi.
“Cháu biết, cháu biết”.Ti Lưu Duệ giơ tay lên: “Duệ Duệ vừa mới nhìn thấy anh hai đi ra ngoài rồi”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.