Người gác cổng của đại hoc Vân Khai e rằng là nghề nhàn nhất rồi.
Công việc chỉ có trông cổng quét dọn,thì lại có người tranh làm,đến chuyện pha trà đánh cờ thì có người hầu, cho nên người gác cổng được hâm mộ không thôi, cái này đâu gọi là đi làm người gác cổng? Thực ra là nghỉ phép thư giãn thôi.Không đúng, không phải là nghỉ phép thư giãn, mà là chỉ việc cầm tiền lương thôi, cái này a, phải gọi là nghỉ phép vẫn được nhận lương.
Muốn hỏi làm người gác cổng có bí quyết gì ư? Vậy phỏng chừng đã khó nay càng thêm khó.Bạn có một đứa cháu ngoại sao? Bạn có một đứa cháu ngoại xinh xắn sao? Bạn có một đứa cháu ngoại càng nhìn càng đẹp sao? Bạn có một đứa cháu ngoại cười nghiêng nước nghiêng thành sao?.
Không có sao? Vậy thì đừng có mơ tưởng.
Tiêu Chinh vẫn còn nhớ cái buổi chiều nào đó của năm năm về trước.
Đứa con gái duy nhất Tiêu Mẫn Nhi không biết tung tích, Tiêu Chinh kiên trì tìm kiếm cô hơn năm năm rốt cuộc đau khổ mà bỏ cuộc, thậm chí để khỏi ‘thấy cảnh sinh tình’ mà bán hết tài sản nhà cửa, sự nghiệp cũng bỏ, chạy đến đại học Vân Khai của thành phố J để làm người gác cổng.
Vào một buổi xế chiều,khi các sinh viên vừa mới tan học vội vàng chạy về nhà, Tiêu Chinh cúi lưng xuống, dưới trời chiều mà điều chỉnh lại bảng hiệu của cổng.
Chỉ nghe thấy một giọng nam dễ nghe từ phía sau truyền tới.
“Xin hỏi, ông có phải là Tiêu Chinh không ạ?”.
Tiêu Chinh xoay người lại, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575578/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.