“Còn một phút nữa, kiên trì lại thêm chút”.
Tiêu Dật nhìn chằm chằm vào đồng hồ, cẩn thận tính toán.
“Tốt lắm, xong rồi”.
“Phù ~”.Mộc Tuyết Dương mặt đầy mồ hôi,thờ dài nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống xe lăn.
Tiêu Dật đưa khăn mặt: “Tình trạng ngày hôm nay cũng không tệ, hai chân của cậu ngày càng tốt lên rồi đấy”.
Mộc Tuyết Dương lau mồ hôi: “Thật ra cậu không cần đến thăm mình, mỗi ngày mình đều tập bài phục hồi rất đúng giờ,không có làm biếng ”.
“Thật không đấy?”.Tiêu Dật liếc Mộc Tuyết Dương một cái: “Sao hôm trước mình nghe nói có người ngủ trưa quên không có luyện tập vậy nhỉ?”.
Ban đầu mặt Mộc Tuyết Dương đỏ lên là vì tập luyện vận động nhiều, còn bây giờ ngay cả tai cũng bắt đầu đỏ lên: “Đã dặn Thần không được nói rồi, sao vẫn cứ nói”.
“Anh Thần cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi”.
“Đang nói chuyện gì vậy?”.Mộc Tuyết Thần đi đến, trên tay còn bưng một đĩa trái cây.
Mộc Tuyết Dương xấu hổ, tức giận trừng mắt anh ấy một cái: “Đang nói anh ăn hiếp em như thế nào đấy”.
Mộc Tuyết Thần bật cười, lắc đầu, rồi nói với Tiêu Dật: “Đúng rồi, Tiểu Dật, quản gia Lâm nhà em vừa gọi điện tới, nói là hôm nay cho em về sớm”.
“Về sớm ư?”.Tiêu Dật nghĩ không ra: “Hôm nay daddy nói là có rất nhiều công chuyện, phải đến khuya mới về được”.
“Anh Thần, bác quản gia có nói vì sao không?”.Tiêu Dật hỏi.
“Không, nhưng mà thấy giọng điệu của ông ấy rất nghiêm túc”.
Tiêu Dật cuối cùng cũng quyết định nghe theo lời của Lâm Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575575/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.