Chương trước
Chương sau
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ xuống núi hai ngày, vừa đúng vào dịp về nhà một tháng môt lần của Ti Lưu Cẩn, cho nên Tiêu Dật ở lại núi Diêm Minh chờ hắn cùng về.
Nhưng mà, khi bọn nó ngồi trên xe, Tiêu Dật quyết định đi thăm Mộc Tuyết Dương trước, sau đó mới về nhà.Vì thế hai người chia ra hai hướng.
Đây là lần đầu tiên đến chỗ ở của Mộc Tuyết Thần tại Lưu Kim, trước kia nó không gặp Mộc Tuyết Dương ở trong trường cũng là ở trong bệnh viện.
Mộc Tuyết Thần dù gì cũng là người đại diện bên ngoài của Mộc gia, trên lý thuyết, nếu không ở trong một biệt thự xa hoa thì cũng phải ở trong một khu cao cấp.Nhưng mà nhà của hắn lại nằm ở giữa một khu hạng trung yên tĩnh.
Một căn nhà nhỏ hai tầng, bên cạnh cổng một có vườn hoa xinh xắn, một bãi cỏ xanh biếc.Chốc chốc lại có những người phụ nữ trung niên cầm theo giỏ thức ăn trò chuyện với nhau sau khi tan tầm đi qua, những thanh niên dẫn chó đi dạo, những đứa trẻ cười đùa nhảy qua hàng rào về nhà, khắp nơi đều là bầu không khí vui vẻ thanh bình.
Tiêu Dật đi tới nhấn chuông cửa.
Người ra mở cửa chính là Mộc Tuyết Thần, mà trên người hắn chính là chiếc tạp dề màu lam chấm một ít đốm bi đáng yêu nhưng lại cự kì không hợp với phong cách của hắn chút nào.
Mộc Tuyết Thần đã hai mươi năm tuổi rồi, hào hoa phong nhã, vài năm trôi qua khiến từ trên người hắn toát ra vẻ quyến rũ của người đàn ông trưởng thành, quyện với vẻ dụi dàng nhã nhặn,càng làm cho hắn nhận được sự ưu ái các nàng tiểu thư.
“Tiểu Dật tới rồi đấy à”.
Sau khi đã tiếp xúc với Tiêu Dật nhiều hơn thì Mộc Tuyết Thần xưng hô với nó cũng thân thiết hơn.
“Anh Thần, em đến thăm A Phong”.
Mộc Tuyết Thần dẫn Tiêu Dật vào cửa: “Em ấy đang ở trong sun-room(*),từ hàng lang đi vào phòng thứ nhất”.Tiêu Dật đi tới trước cửa sun-room, đẩy cửa ra, chỉ thấy Mộc Tuyết Thần đang ngồi trên xe lăn quay lưng về phía cửa.
(*) Tiếng bông là: dương quang thất, tiếng anh là Sun-room: là loại phòng thiết kế có nhiều cửa sổ bằng kính hoặc trần nhà cũng bằng kính luôn. Chả biết tiếng Việt gọi nó là nhà gì thôi thì cứ quẳng tiếng Anh vào vậy:D.
“A Phong”.
“Linh”.Mộc Tuyết Dương quay xe lăn lại, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên và vui mừng, “Cậu sao lại có thời gian rảnh tới đây”.
“Tất cả nhiệm vụ xuống núi của mình hoàn thành rồi, vì vậy liền đến thăm cậu một chút”.Tiêu Dật theo thói quen tiến đến kiểm tra thân thể của Mộc Tuyết Dương một lượt.
Mộc Tuyết Dương bây giờ đã hai mươi tuổi, dưới sự chăm sóc của Mộc Tuyết Thần và Tiêu Dật, sức khỏe đã tốt lên rất nhiều, tuy thân thể có hơi gầy một chút nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng của một thanh niên tuấn tú.Mái tóc dài màu xám dưới ánh mặt trời nhẹ nhẹ lấp lánh, khuôn mặt như ngọc không còn trắng nhợt nhạt nữa, đôi mắt màu xám nhạt có chút khoái trá.
“Nói như thế, sau này cậu có thể tự do ra vào rồi đúng không?”.
“Ừ”.Tiêu Dật kiểm tra xong, sau khi không phát hiện ra thân thể của Mộc Tuyết Dương có chỗ nào khác lạ mới ngồi lên ghế.
“Mình rất nghe lời, mỗi ngày đều làm theo những gì cậu ghi trong tờ danh sách”.Mộc Tuyết Dương đắc ý mà dương cao khuôn mặt tươi cười, tuy rằng bề ngoài đã trưởng thành rồi nhưng bên trong vẫn là một đứa trẻ a.
“À, đúng rồi,cậu xem”.Mộc Tuyết Dương chợt nhớ đến cái gì đó kéo kéo tay Tiêu Dật.
“Chân của cậu…Từ lúc nào đã động đậy được vậy?”.
Tiêu Dật thấy Mộc Tuyết Dương ngồi trên xe lăn, vẫn không có cách nào cử động được hai chân của mình, nhưng hơi hơi nâng lên một chút.
“Tôi vừa mới phát hiện được có mấy ngày, tuy rằng chỉ có thể động được một chút, nhưng mà thực sự đã có thể nhúc nhích được rồi”.
Thả lỏng cơ nửa người dưới, đã gần đến điểm muốn di chuyển tới khiến cho trên trán của Mộc Tuyết Dương xuất hiện những giọt mồ hôi, nhưng trên mặt hắn vẫn tươi cười vui vẻ: “Rất giỏi đúng không”.
“Có phản ứng là tốt rồi, khi nào mình về sẽ sửa lại đơn thuốc cho cậu lại một chút, sau này khi mình có nhiều thời gian, có thể sẽ tới đây nhiều hơn, hai chân của cậu nhất định sẽ có thể khỏi”.Tiêu Dật cười từ tận đáy lòng.
“Được rồi, có vui vẻ thì cũng khống chế biểu cảm của bản thân một chút đi”.Mộc Tuyết Dương  đưa tay ấn ấn lên đầu Tiêu Dật, đứa nhỏ này vẫn chư hề có chút tự giác nào a.
“Tiểu Dật”.Mộc Tuyết Thần từ cửa nhô đầu ra: “Ở lại ăn cơm nhé”.
“Đúng rồi, Linh, tay nghề của Thần không tồi đâu nha”.Mộc Tuyết Dương cũng nói.
“Được, cứ vậy đi”.
Tiêu Dật gật đầu, mình cũng đã nói qua với Cẩn sẽ đến nhà A Phong, tới rồi sẽ không về nhà ăn cơm chiều, bọn họ chắc cũng biết là mình ăn cơm ở đây rồi.
……
Tiêu Dật ngồi cạnh bàn ăn, lúc này mới có thời gian đánh giá căn nhà của Mộc Tuyết Thần.
Vừa nãy Mộc Tuyết Dương cũng đã nói qua, căn nhà này chỉ có hai người Mộc Tuyết Thần và Mộc Tuyết Dương ở.Ba bữa cơm hàng ngày đều do Mộc Tuyết Thần phụ trách.Mặt khác trong nhà cũng có một người máy giúp việc – chịu trách nhiệm vấn đề vệ sinh của ngôi nhà.
Cách bố trí đơn giản, đều là dựa vào những đồ gia dụng cần thiết, không có đồ trang trí dư thừa, trong nhà ngăn nắp sạch sẽ, rất khó có thể tưởng tượng rằng đây là căn nhà của hai người đàn ông độc thân sống.
Mộc Tuyết Thần ở trong nhà bếp chuẩn bị chén đũa, Mộc Tuyết Dương ngồi trên xe lắn đợi ở bên cạnh.Hai người rất ít nói chuyện, chỉ là bất chợt hai ánh mắt gặp nhau, trên mặt sẽ nở nụ cười.
Nhìn thấy cảnh tượng ấm ấp thân thiết trong nhà bếp, trong mắt Tiêu Dật hiện lên một tia nghi hoặc, cùng với lúc Mộc Tuyết Dương và Mộc Tuyết Thần gặp nhau ở trường có điểm gì đó khang khác.
“Ăn cơm nào”.
Mộc Tuyết Thần bưng thức ăn ra, Mộc Tuyết Dương cũng giúp mang chén đũa nhanh chóng đặt xuống.
“Linh, cậu thử món này xem, đây là món ăn mà mình thích ăn nhất”.
Cầm lấy đũa, Mộc Tuyết Dương liền nóng lòng muốn gắp đồ ăn ngon cho Tiêu Dật.
Gắp lên nếm thử một chút, Tiêu Dật gật đầu: “Món ăn mà anh Thần làm rất ngon ”.
“Mình nói đâu có sai, còn có món này …….”.
Mộc Tuyết Thần cười, vừa ăn cơm vừa nhìn hai người gắp qua gắp lại cho nhau, cũng không chú ý đến cách hai người gọi nhau là A Phong và Linh, nghĩ đến có lẽ là hai người đặt nickname cho nhau.
“Được rồi, Dương, em cũng ăn đi, em xem, em gắp đồ ăn vào bát Tiêu Dật cũng sắp thành cái núi con rồi”.
Mộc Tuyết Thần gắp món thịt bò đặt vào trong bát của Mộc Tuyết Dương, tiện bón cho hắn một thìa canh.
“Thần,”.Mộc Tuyết Dương nuốt nước canh trong miệng, đỏ mặt: “Linh đang nhìn kìa, anh sao lại……”.
Mộc Tuyết Thần cười nói: “Em thẹn thùng gì nào, Tiểu Dật cũng không phải người ngoài, có phải không Tiểu Dật?”.
Tiêu Dật lúc này chính là nhìn hai anh em nhà này một hồi, rồi hiếu kỳ hỏi: “Ủa, A Phong, cậu sao lại xấu hổ vậy?”.
Mộc Tuyết Dương ấp úng mặt càng đỏ hơn.
“Daddy của mình cũng cho mình ăn như vậy mà”.
“Hả,”.Manh mối không nhiều lắm, Mộc Tuyết Dương đem chuyện xấu hổ quăng sang một bên,:”Linh, cậu nói cậu và daddy của cậu ăn cơm cũng giống như chúng mình vừa nãy sao?”.
“Không giống”.
Tiêu Dật lắc đầu, Mộc Tuyết Dương thở dài nhẹ nhõm.
“Bình thường mình đều ngồi trên đùi của daddy cơ”.
Mộc Tuyết Dương và Mộc Tuyết Thần nhìn nhau, đều nhận thấy sự kì quái ở trong mắt của đối phương.
“Sao thế? Chẳng lẽ một gia đình bình thường không giống như vậy sao?”.
Tiêu Dật khó hiểu khi nhìn thấy vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi của Mộc Tuyết Thần và Mộc Tuyết Dương.
“Linh”.Trong lòng Mộc Tuyết Dương đang thật cẩn thận để lựa lời nói: “Chuyện ấy, với lứa tuổi của cậu thì ở gia đình bình thường sẽ không có đứa trẻ nào vẫn còn ngồi trên đùi của cha, lại còn được cha đút cơm nữa”.
“Anh em thì có thể sao? Giống như hai người vậy”.Tiêu Dật hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ của một bé cưng ham thích điều lạ.
“Cái đó cũng không phải”.Mộc Tuyết Dương chỉ cảm thấy trên mặt càng nóng hơn: “Bọn mình, bọn mình…..”.
“Chúng tôi là càng thân mật thì tình cảm sẽ càng tốt hơn nữa”.Mộc Tuyết Thần đỡ lời Mộc Tuyết Dương, ý nghĩa mơ mơ hồ hồ.
“Vậy hả, thì ra là như thế a”.
……
Tiễn Tiêu Dật về rồi, trên mặt Mộc Tuyết Dương mang theo một tia phiền muộn.
“Dương, đang suy nghĩ gì vậy?”.Vuốt ve khuôn mặt Mộc Tuyết Dương, Mộc Tuyết Thần hỏi.
“Thực ra, em nên giải thích rõ ràng cho Linh, phải không Thần? Cậu ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu, nhỡ may…..”.Mộc Tuyết Dương lo lắng không thôi.
“Dương, Tiểu Dật cũng có cuộc sống riêng của mình, em không thể cái gì cũng thay cậu ấy suy nghĩ tốt được.Chuyện này là vấn đề của cha con bọn họ,chúng ta không thể nhúng tay vào được a”.Vỗ vỗ lưng Mộc Tuyết Dương, Mộc Tuyết Thần an ủi.
………….
“Bác quản gia, cháu đã về”.
Vừa vào đến cửa đã gặp ngay Lâm Văn Thanh đang dọn dẹp lại bồn hoa, Tiêu Dật thông báo một tiếng.
“Cậu út, cậu….”.Lâm Văn Thanh do dự nói.
“Cháu ở nhà Mộc Tuyết Dương ăn cơm rồi, mọi người không đợi cháu đấy chứ?”.Tiêu Dật nghĩ rằng Lâm Văn Thanh muốn nói đến chuyện này.
“Không có”.Lâm Văn Thanh lắc đầu, “Nhưng mà ……”.
“Vậy thì tốt rồi, cháu trở về phòng đây”.Tiêu Dật không nghe nửa câu sau của Lâm Văn Thanh, đi một mạch lên lầu.
Đẩy cửa ra, Tiêu Dật ngạc nhiên khi nhìn thấy có bóng người nằm trên giường.
“Daddy, hôm nay cha về nhà rất sớm nha”.
Ti Tu Dạ vẫn không hề nhúc nhích, giống như là đang ngủ.
“Ngủ cũng sớm như vậy sao?”.Tiêu Dật lẩm bẩm, bước chân nhẹ nhàng đến trước mặt Ti Tu Dạ.
“Á————-”.
Không đợi đến lúc nó dừng bước, đã bị kéo xuống giường, sau đó lập tức bị đè lên.
“Daddy?”.Tiêu Dật kinh ngạc nhìn Ti Tu Dạ đang đè lên người mình.
“Cha về nhà sớm sao? Làm sao về sớm như Dật Nhi a”.Khóe miệng Ti Tu Dạ nhếch lên, hừ một tiếng.
“Tại sao cha lại tức giận như vậy?”.Tiêu Dật nhận ra Ti Tu Dạ đang không vui.
“Dật Nhi nói thử xem, liên tiếp mấy dốc hết sức đẩy nhanh tốc độ làm việc, cuối cùng thì sáng sớm hôm nay cũng đã xong.Chỉ vì muốn cùng cái người đáng ghét nào đó ăn mừng hắn đã thành công, kết quả là, đến tối vẫn chưa thấy mặt mũi hắn đâu, tất cả là vì cái gọi là đến thăm nhà bạn, vậy rốt cuộc cha có nên tức giận hay không?”.
Ti Tu Dạ ghé sát vào Tiêu Dật, trong đôi mắt tím lam lấp lóe lên những tia không rõ ý tứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.