Hít một hơi thật sâu, Tiêu Dật đẩy cánh cửa phòng làm việc của Bạch Linh.
“’Võ’ khôi”.
Bạch Linh là người rất nghiêm túc, Tiêu Dật đối với khuôn mặt lạnh như băng của cô ta cũng không còn nói những lời nũng nịu nữa, ngay cả một tiếng thím Bạch cũng không gọi.Mà hầu hết người trong núi Diêm Minh đều vậy, khi vừa mới thấy Bạch Linh đều lập tức gọi một tiếng cung kính: “’Võ’ khôi”.
Tắt cái màn hình lớn trên bàn đi, Bạch Linh quay lại phía Tiêu Dật.
“Xem ra cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của ‘Y’ bộ rồi, Ti Lưu Dật, cậu đến núi Diêm Minh được bao lâu rồi?”.
Tiêu Dật không có lường trước được Bạch Linh sẽ hỏi một câu như thế liền trả lời: “Năm năm rồi”.
“Khoảng thời gian đó nói dài cũng không dài mà bảo ngắn cũng không ngắn, cậu có thực sự cảm thấy rằng mình đã học nhiều thứ chưa?”.
Không biết mục đích câu hỏi của Bạch Linh là gì, Tiêu Dật cẩn thận trả lời: “Hử, học vẫn chưa thỏa mãn, tôi vẫn còn nhiều thứ chưa được học qua.Nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn đến đây để xem thử thách của mình là gì”.
“Là một người mới ngày đầu tiên đến ‘Võ’ bộ của ta đã tạo lên sóng gió trong việc điều chỉnh nhân sự, một năm thay đổi năm lần giáo viên, hai năm thì đả thương, gây tai nạn cho một phần ba những người xuất sắc của ‘Võ’ bộ, cậu thực sự là quá khiêm tốn rồi đấy”.
Bạch Linh cong ngón trỏ lên, nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn.
Thì ra mình đã làm nhiều chuyện như vậy cơ à, ngay cả bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575565/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.