Đứng trước đại sảnh được xây theo kiểu cung điện, xung quanh trừ những âm thanh khóc “òa òa” ra thì tất cả so với năm trước Tiêu Dật đến tham dự tiệc trà của phu nhân Wendy không có khác biệt là mấy.
Ngắm nghía cái trang sức hình nụ hoa trên tay kia,chính là lúc nhận được nó đã có thể thấy rõ ràng là khác biệt với cái của Ti Lưu Cẩn, cái của mình là một nụ hoa có màu tím.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cứ ngỡ như mới hôm qua cùng Ti Lưu Du, Ti Lưu Giác đang ở góc phòng kia ăn uống, bây giờ hai chị em song sinh đã ở núi Diêm Minh rồi, Tiêu Dật quay đầu nhìn Ti Lưu Cẩn đang ở bên cạnh, thấy nó đang dùng mắt trừng trừng nhìn người đang đi về hướng này, chính là nó vẫn còn như một đứa trẻ.
“Dật, Dật Dật”.
Nam Cung Hạo Nhiên xuất hiện trước mặt Tiêu Dật, bối rối không biết làm cái gì , sợ hãi mà hô lên một tiếng.
“Cậu có bị làm sao không?”.
Ti Lưu Cẩn không để cho Tiêu Dật trả lời nói: “Chuyện cũng đã qua lâu rồi, Dật Dật sớm đã không có chuyện gì rồi”.
Thực ra cũng chỉ là một lời giải thích thôi, nhưng Nam Cung Hạo Nhiên nghe vào tai lại như là đang trách mình không đến hỏi thăm sớm hơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó ảm đạm thêm: “Xin lỗi, tớ đáng lẽ phải đến thăm cậu.Nhưng mà….”
“Không phải lỗi của cậu, tớ thật ra cũng quên mất rồi, còn muốn cảm ơn cậu, Nhiên Nhiên, nhờ có cậu trở về báo tin, chúng tớ mới được cứu”. Tiêu Dật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575552/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.