Sáng sớm, mặt trời vẫn còn chưa mọc, trời vẫn còn hơi mịt mờ, mang theo một chút không khí lành lạnh, sóng biển theo gió vỗ lên những hòn đá lởm chởm như nham thạch, thỉnh thoảng lại có một hai con chim biển bay qua, kêu lên vài tiếng, rồi lại bay đi.
Mắt thấy đường chân trời trên biển bên kia mơ hồ hiện ra ánh sáng đỏ nhạt, ánh mắt Tiêu Dật nhìn trên mặt biển tìm kiếm, bỗng nhiên mắt sáng lên.
“Ở đằng kia, cha xem ——”.
Vừa quay đầu lại gọi người đi cùng bên cạnh,nhưng lại khiến cho đầu đầy hắc tuyến: “Cha đang làm cái gì đó?”.
Chiếc du thuyền tốc độ siêu âm tự động lái lẳng lặng lướt trên mặt nước, chỉ có mặt nước phía dưới có chút khẽ động chứng tỏ là nó đang hoạt động, khoang thuyền làm bằng thủy tinh thích hợp ngăn nước biển lạnh buốt và gió biển, chiếc đệm êm ái,chén hồng trà vẫn còn tản ra hơi ấm, tất cả mọi thứ đều thấy rất có cảm giác nhàn nhã đi chơi, nhưng mà, nhưng mà như thế này vẫn chê thiếu sao?.
Nhìn thấy ánh mắt tím lam nhấp nháy, đem một đống đồ ăn thức uống, ô bãi biển, ghế nằm bãi biển,thảm trải dã ngoại, giống như là giống như là đem tất cả mọi thứ nhét vào cái ba lô to lớn của người đàn ông này, Tiêu Dật dù sao vẫn cảm thấy ánh mắt kia rất quen thuộc, sao lại quen thuộc như vậy? Đó không phải là ánh mắt của mình mỗi khi giả bộ ngây thơ vô tội sao?.
“Chúng ta không phải đi dã ngoại, cũng không phải đi chơi”.Đè nỗi bực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575550/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.