Ti Lưu Cẩn số sướng thật.Trông những người xung quanh đang nhìn chằm chằm,Tiêu Dật trong lòng nghĩ.
Ti Lưu Cẩn đang bị thủy đậu đau đớn mà nghe thấy tiếng lòng của Tiêu Dật,cho dù không tức giận cũng thấy khổ sở rồi.
Một thanh niên dáng vẻ thật thà hiền lành đang vội vàng hướng về phía đám người Ti Tu Dạ chạy tới.
“Ngài đã tới, hình như hơi chậm một chút, có chuyện gì xảy ra khiến cho kéo dài thời gian sao?”.
Lúc Tiêu Dật đang nghĩ xem người này là ai vậy, chỉ nghe thấy phía sau Liêm Thu không nhịn được mà nói: “Ngươi có phiền hay không a, ta đến muộn thì có liên quan gì đến ngươi”.
Thấy ánh mắt Tiêu Dật qua qua lại lại trên người Liêm Thu và người thanh niên kia, Ti Tu Dạ vì nó mà giải thích: “Cái người kia hiện tại là chủ nhân tạm thời của Liêm gia Liêm Nham,là con nuôi của Liêm gia”.
Chủ nhân như vậy sao? Cứng đầu cứng cổ như thế,sẽ không bị người ta nuốt sống sao? Nhưng mà,có thể dẫn dắt Liêm gia đứng ở vị trí trung lập vững vàng không bị sụp đổ,người này,nhất định hắn ta có chỗ hơn người, không thể khinh thường được.
“Làm sao cho đến tận bây giờ mà ông trời vẫn chưa bắt ngươi đi”.Liêm Thu nghe ngóng xung quanh một lát.
“Ông nội biết rõ hôm nay em sẽ đến, cố ý để ta cùng em gặp gỡ mọi người của tầng lớp trí thức có danh vọng, còn ông nội thì không tới”.Liêm Nham cung kính nói.
“Cái gì”.Liêm Thu trừng mắt trợn tròn: “Lão gia kia quá nham hiểm rồi, hừ, muốn đem ta công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575541/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.