Tiêu Dật thoáng quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt tím lam sâu sắc kia: “Tại sao ngươi lại ở đây?”.
Ti Tu Dạ thỏa mãn mà ôm lấy người Tiêu Dật, cười nói: “Không phải vì Dật Nhi nhớ ta sao, ta đã tới rồi đây”.
Tiêu Dật khẽ hừ nhẹ, miệng thì ra vẻ khinh thường lời nói đưa đẩy của hắn nhưng thân thể không chút khách sáo mà dựa lên trên ngực của người phía sau.
Đúng là,có lẽ đã quen với loại dựa dẫm này rồi.
….
“Dật Dật, ngươi xuống dưới như thế nào a?”.
“Dật, chúng ta ——”.
Lời nói của Ti Lưu Cẩn dừng lại khi nhìn thấy người phía sau.
“Daddy”.
Với người cướp đi đứa con của mình,mắt Tiêu Mẫn Nhi lộ ra tia cảnh giác, vất vả lắm mới dụ được Dật Dật đi ra ngoài chơi nên nhất định phải xem trọng.
“Ừ”.Ti Tu Dạ thản nhiên nhìn Ti Lưu Cẩn có chút thận trọng và đôi mắt đề phòng của Tiêu Mẫn Nhi: “Các ngươi đi chơi đi, ta và Dật Nhi có chút chuyện”.
Không đơi hai người phản ứng thế nào, Ti Tu Dạ đã dắt Tiêu Dật biến mất trong đám người đang qua lại.
“…Như vậy rốt cuộc là như thế nào?”.Tiêu Mẫn Nhi há mồm trợn mắt.
Ti Lưu Cẩn há hốc mồm ra,cuối cùng vẫn mơ hồ mà nói: “Có nghĩa là chúng ta cứ tiếp tục đi chơi chứ sao…”.
“Cái gì mà tiếp tục đi chơi, Dật Dật cũng không thấy đâu ”.
“Vậy ngươi có đi chơi không”.
“…Đi”.
…
“Ngươi dẫn ta ra đây làm gì?”.
Bàn tay bé nhỏ được bàn tay to lớn của Ti Tu Dạ nắm chặt, một mạch đi về phía trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575539/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.