“Vì sao ta lại ở chỗ này?” Mẫn Nhi ngẩng đầu nhìn chữ trên bảng hiệu “Thật sự đầu choáng váng mất rồi, vẫn là về nhà vẫn hơn”
“ai,u tiểu thư,đừng đi a,mau vào đi”Âm thanh nịnh nọt của một người ngay tại thời điểm Mẫn Nhi xoay người truyền đến.
Nghe như thế nào thì y như thế đó, như là khẩu khí của mấy tú bà trong truyền thuyết? Mẫn Nhi còn đang cảm thấy kì quái thì đã bị người phụ nữ trung niên bên trong kéo vào.
“Tiểu thư muốn loại hình nào chưa? Dương quang hình, lãnh khôc hình, tuấn tú hình hay là khả ái hình”.Nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt nước bọt bay tứ tung, Mẫn Nhi cảm thấy hình như mình vào ngưu lang quán.
“Cái đó,đại thẩm……….”.Mới vừa mới mở miệng, Mẫn Nhi đã bị ánh mắt chứa đầy sát khí của phụ nữ trung niên làm cho hoảng sợ. “Tỷ tỷ, ta chỉ là tới tham quan thôi”.
“Ngươi nói gì vậy, ngươi nghĩ rằng nơi này là viện bảo tàng sao? Có thể tùy tiện vào sao?(Mộng: nhẹ nhàng mà nhắc nhở một câu: chị à, MS[viện bảo tàng] cũng có thể tùy tiện vào,muốn mua vé vào của thì cứ nói ç cái này là của tác giả nói ) đã đến chỗ ta đây thì nhất định phải mua,bằng không…….” Người phụ nữ trung niên hung ác mà trừng đôi mắt nhỏ.
“Có cả chuyện như vậy sao,ép mua ép bán sao” Mẫn Nhi bông nhiên mồ hôi lạnh,cư nhiên vào hắc điếm.
“Ai,ta khổ nga, ta cũng là do làm ăn sa sút,ngươi không biết cái bà tám ngay đối diên với ta mở ngân hàng noãn tử(*),ngươi nói có tức hay không,đầu năm nay ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575494/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.