Khánh Trần đứng ở trong hành lang. Đứng lhông nói một lời. Nhìn cửa nhà trước mặt quen thuộc mà lại đột nhiên có chút xa lạ. Bởi vì khu nhà đã cũ, công tắc cầu dao điện trong hành lang đều không có hộp che. Trước đây trong nhà luôn bị sụp nguồn điện, cho nên còn phải để dành nến, nếu như sụp cầu dao cha còn phải cầm nến đi ra bên ngoài đem công tắc cầu dao điện một lần nữa đẩy lên. Nhưng từ nay về sau sẽ không còn tình cảnh như vậy nữa. Khánh Trần dường như đem tất cả của quá khứ hồi ức lại một lần rất nhanh. Lúc này mới giơ tay, cốc cốc cốc, gõ vào cửa nhà đã từng của mình. Cửa mở, Khánh Quốc Trung đen nghiêm mặt đứng ở trong nhà: "Mày lúc này không ở trường đi học, chạy về làm gì?" Khánh Trần bình tĩnh hỏi: "Vì sao muốn bán căn nhà này, ông có nghĩ tới hay không, sau khi bán nhà tôi ở đâu?" Khánh Quốc Trung chưa thấy qua con trai gây sự, trong lúc nhất thời khí thế trái lại tan rã một chút. Bất quá gã rất nhanh liền nhíu mày nói: "Đây là nhà của bố mày, bố mày muốn bán liền bán! Không có căn nhà này, mày có thể đến chổ mẹ của mày! Cũng không biết ai thiếu đạo đức tố cáo bố mày, để bố mày ngồi hổm trong đó lâu như vậy, tao nói cho mày biết, mày đừng có tìm đến tao gây sự!" "Toà án phán tôi cho ông, " Khánh Trần nói. "Mẹ mày hiện tại có tiền, " Khánh Quốc Trung hất cổ nói: "Bà ta hiện tại ở nhà lớn, mày có thể trực tiếp đi chổ bả ở." "Tiền dưới giường ngày hôm qua của tôi đâu?" Khánh Trần hỏi. "Không có, " Khánh Quốc Trung nói: "Tiền đó là mẹ mày đưa cho mày phải không? Bà ta hiện tại cũng không thiếu mấy ngàn này, mày trực tiếp đi tìm bà ta đi, sau đó đừng tìm tao! Tao không nghĩ ra, lúc tao và mẹ mày ly hôn vì sao muốn theo tao!" Khánh Trần nhìn gã nói: "Mẹ tôi ít nhất vẫn còn gửi tiền sinh hoạt mỗi tháng, ông có gánh trách nhiệm gì đâu?" Khánh Quốc Trung vừa nghe lời này liền không vui: "Mày thật sự nghĩ rằng mẹ mày gửi tiền sinh hoạt là vì mày? Bà ta vì chính bản thân của bả thôi!" Khánh Trần sửng sốt một chút. Khánh Quốc Trung hùng hùng hổ hổ nói: "Biết bà ta vì sao không trực tiếp đem tiền sinh hoạt chuyển cho mày không, chúng tao thỏa thuận là bả phải đem tiền sinh hoạt mỗi tháng của mày chuyển cho tao, tao mới đồng ý ly hôn với bả, bằng không tao sẽ ầm ĩ kéo dài với bả, bả cũng không ly hôn được!" "Thì ra là thế, " Khánh Trần trong lòng thở dài nói.
Khánh Quốc Trung tiếp tục nói: "Hiện tại điều kiện kinh tế của bả tốt rồi, gửi mấy ngàn cho mày mày liền cảm thấy bả tốt hơn tao? Bả cũng không phải người tốt gì! Tao đem căn nhà này bán, sau đó còn có thể chừa chút tiền cho mày đi học đại học!" Chỉ có Khánh Trần biết, mấy ngàn đồng đó cũng là chính hắn cực cực khổ khổ tranh được, không phải mẹ Trương Uyển Phương cho. Cho nên, thoả thuận bên ngoài ly hôn của Trương Uyển Phương, chưa từng thêm vào phần của hắn. Để tiền cho hắn đi học đại học theo như lời của Khánh Quốc Trung, bất quá cũng là một lời nói dối. Trong cuộc sống này, lời nói của dân cờ bạc là thứ không thể tin nhất. Giờ phút này, cuộc sống bộc lộ ra một mặt dữ tợn nhất trước mặt Khánh Trần. Một mặt tàn nhẫn, xấu xí. Dưới vực sâu dường như có vô số đôi tay hắc ám muốn đem thiếu niên kéo xuống phía dưới, không ngừng không nghỉ. Khánh Trần ngẩng đầu nhìn chằm chằm Khánh Quốc Trung, sự cấu xé không ngừng không nghỉ trong nội tâm vào giờ phút này, cũng bỗng nhiên ngừng lại. "Ông đem nhà bán đi, sau đó không còn quan hệ cha con, " Khánh Trần nói xong liền xoay người đi ra hành lang. Giang Tuyết trong nhà đối diện vài lần muốn lao ra mắng Khánh Quốc Trung, vài lần muốn kéo Khánh Trần an ủi một chút, nhưng cô ấy nhớ đến chuyện Khánh Trần đã dặn dò: ngàn lần không nên bị Khánh Quốc Trung nhớ kỹ manh mối gì, sau khi bán nhà ông ta sẽ không tới nơi này, nhưng nếu như cho ông ta biết dì Giang Tuyết có quan hệ tốt với cháu, sau đó ông ta thậm chí sẽ tìm đến dì vay tiền. Cho nên, Khánh Trần muốn chặt đứt tất cả quan hệ, mà không phải tiếp tục dây dưa không rõ. Khánh Quốc Trung phía sau không có giữ lại Khánh Trần, mà là nói với người môi giới: "Thấy chưa, mọi chuyện đã giải quyết, anh nhanh chóng gọi người khách đồng ý thanh toán đến cục quản lý bất động sản, ngày hôm nay liền làm thủ tục, nói người ta thanh toán toàn bộ!" Khánh Trần đi tới đường Hành Thự, nhìn dòng xe lui tới. Chú bán nướng khoai ven đường đang mở bếp lò, nắm từng củ khoai lang nhìn xem có mềm hay chưa. Một người trung niên đang nói chuyện điện thoại nhìn thoáng qua hắn, trong miệng nói đêm nay tăng ca, không trở về nhà ăn. Xe buýt số 46 chậm rãi dừng vào trạm, tài xế chán nản chờ hành khách xuống xe, hành khách ngồi trên xe nhìn ra ngoài sổ xe không có mục đích. Nhưng những cái này đều không có quan hệ gì với Khánh Trần. Hắn cảm giác được, toàn bộ thế giới đều tràn ngập một loại cảm giác xa lạ mà xa cách. Điện thoại di động rung lên trong túi, hắn lấy ra nhìn là tên của Trương Uyển Phương.
Khánh Trần tiếp: "A lô?" Trương Uyển Phương nói: "Tiểu Trần, cuối tuần này mẹ đi công tác, liền không nhìn thăm con. . ." Khánh Trần cúp điện thoại, sau đó đem số điện thoại của Trương Uyển Phương, Khánh Quốc Trung thêm vào danh sách đen, Wechat cũng thêm vào danh sách đen rồi xóa đi. Không được bao lâu, Giang Tuyết đuổi tới, cô ấy cầm tay của Khánh Trần hỏi: "Tiểu Trần. . . Cậu không sao chứ?" Khánh Trần cười cười: "Hình như chuyện dứt bỏ quá khứ này, cũng không khó như vậy, bất quá, cháu còn có một việc phải làm." . . . Tới gần nửa đêm. Khánh Quốc Trung huýt sáo đi dưới ánh đèn đường mờ nhạt, gã uống chút rượu, tâm tình rất không tồi. Một tay gã mang theo túi nilon, bên trong là mười mấy ngàn vừa lấy, một tay cầm lấy điện thoại di động gọi cho một người: "A lô, lão Trương, ông đánh bài ở đâu, có thiếu người không. . . Ông xem ông nói lời này là sao, tôi có tiền, ngày hôm nay vừa đem nhà bán, chuẩn bị thắng đến quần đùi của các người cũng không chừa lại!" "Tốt tốt tốt, tôi ở ngay gần đây, ông chờ tôi lập tức đến. . ." Khánh Quốc Trung tiếp tục đi đến phía trước. Lúc này, gã tựa như cảm giác được có chút không thích hợp, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn. Chỉ là, trên đường nhỏ phía sau không có một bóng người, con phố nửa đêm vắng vẻ chỉ có mèo hoang đang đi qua giữa hàng cây. Khánh Quốc Trung cười cười, nghĩ thầm bản thân mình thật sự là nghi thần nghi quỷ. "Có thể là ngồi lâu trong trại tạm giam làm sợ, con mẹ nó, nếu như khiến bố mày biết ai tố cáo, nhất định đánh gãy chân!" Khánh Quốc Trung lẩm bẩm. Nói xong, chuyển qua hai con phố chui vào một tiểu khu. Đợi gã đi vào, Khánh Trần từ trong bóng tối của tiểu khu đi ra. "A lô, xin chào, 110 sao? Tôi muốn báo cáo nhà 301 lầu 3 số 7 gia thuộc viện Lạc Ấn có người tụ tập đánh bạc, kim ngạch rất lớn, " Khánh Trần cầm điện thoại di động nói: "Ừm đúng vậy, tụ tập ba người trở lên, số tiền đánh bạc vượt hơn năm mươi ngàn, đủ lập án truy tố. Các người đến nhanh lên, yên tâm, bọn họ chạy không được." Cúp điện thoại, Khánh Trần cũng đi vào trong hành lang. Nói thật, lúc học tập kỹ xảo theo dõi cùng với kỹ thuật chiến đấu, Khánh Trần làm sao cũng sẽ không nghĩ đến, bản thân mình vậy mà sẽ đem những kỹ xảo cao cấp này dùng ở loại địa phương này. Cũng không biết mẹ Diệp nghe nói chuyện này, sẽ là vẻ mặt gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]