Đám người Tần Thành yên lặng nhìn, thiếu niên lúc này, hoàn toàn khác với người lúc đầu bọn họ gặp gỡ.
Lúc mới gặp gỡ đối phương bình tĩnh như là một tảng đá, lúc này lại giống như một thanh đao.
Trương Đồng Đản là người hoang dã nổi danh gần đây, không ít đội buôn đều phải nộp phí qua đường cho gã.
Nhưng giờ này ngày này lại chết trong tay một người thiếu niên không chút danh tiếng.
"Cái dáng vẻ này là người thành phố sao, càng giống như là người trên hoang dã, " Tần Dĩ Dĩ sống lâu năm ở trên hoang dã, đã sớm xem bản thân trở thành người hoang dã, cũng thích hoang dã, cô ấy cười tủm tỉm vỗ vỗ bụi bặm trên người mình, sau đó cách lửa trại hỏi: "Anh bị thương không?"
"Không có, " Khánh Trần lắc đầu, hắn đem súng lục trong tay của Trương Đồng Đản lấy xuống, sau đó nhìn về phía Lý Thúc Đồng: "Lão sư, cái này em giữ trước."
"Ừm, " Lý Thúc Đồng gật đầu: "Về sau cứ việc sử dụng, trên người gã hẳn là còn có hộp đạn, đừng quên."
Từ lúc Khánh Trần gần gũi cảm nhận qua sinh tử, làm lão sư của hắn, cũng không rất chú ý Khánh Trần sử dụng súng.
Dù sao kỵ sĩ là một tổ chức rất thiết thực, Hằng Xã cũng là một tổ chức rất thiết thực, có thể sử dụng giá phải trả nhỏ nhất đạt được lợi ích lớn nhất, đây là lựa chọn phải làm của một người thông minh.
Nếu như kiên trì không cho Khánh Trần sử dụng súng, Lý Thúc Đồng cảm thấy như vậy sẽ làm nổi bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ten-cho-bong-dem/1682205/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.