Ngọn núi nổi gió.
Núi Lão Quân cao hơn so với mặt biển hai ngàn mét, ở giữa dãy núi Phục Ngưu.
Ban đêm nơi này, gió núi vừa gấp vừa lạnh.
Trong không khí có sương mù ngưng kết, đợi đến hừng đông, tất cả đồ trang trí bên ngoài đều sẽ nhiễm một tầng hơi nước ở mặt ngoài.
Trong sân, có người đi tới ném củi gỗ mới vào lửa trại, ánh lửa cũng bị củi gỗ mới che lấp làm tối sầm một chút.
Ánh lửa chập chờn, chiết xạ trong sương mù chậm rãi lưu động, như là quang ảnh kỳ diệu của ban đêm.
Trong bóng tối, có một thiếu niên cầm dao, hắn yên lặng đứng ở điểm giao thoa giữa làn sương cùng với bóng tối, đánh giá tên tội phạm lạc đàn ngoài cửa.
Cho đến giờ phút này hắn mới hiểu được lời của Diệp Vãn:
Sinh mạng quả thật vô cùng mỏng manh, một con dao đâm vào trong tim, mặc kệ đối phương là nhân vật lớn cũng sẽ chết.
Nhưng giết người cũng không dễ dàng.
Bởi vì cậu phải đối mặt chính là, chuyện hung ác nhất trong cuộc sống.
Khánh Trần đem một tấm khăn quàng cổ trộm tới buộc trên mặt, không nói một lời.
Tín hiệu của điện thoại di động trên đỉnh núi khi có khi không, nhưng đám tội phạm vì để bảo hiểm, mọi người sử dụng bộ đàm cảnh dụng treo trên trái ngực.
Trong lòng Khánh Trần lặng lẽ đếm, tên tội phạm kia mỗi khi cách mười phút, đều sẽ cúi đầu trả lời cái gì vào bộ đàm.
Đột nhiên, một trận gió núi thổi qua, ánh lửa trong sân chợt tràn đầy lên, chiếu rọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ten-cho-bong-dem/1682174/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.